Chương 20: Lạc đường

Thương Duẫn rời khỏi kí túc xá một đoạn thì bị lạc đường, cậu quên béng mất việc bản thân chỉ mới đến đây được vài ngày, hoàn toàn chưa biết rõ về đường đi trong trường.

Trường Sa Mạn cũng không phải là một khu du lịch hay đường lộ mà có cái bảng hướng dẫn chỉ đường cho người đi, cậu đưa mắt nhìn xung quanh một lúc rồi thở dài một hơi, thử mò đường trước xem sao.

Cậu hoàn toàn đi trong sự mơ hồ, cũng không biết lúc này bản thân liệu có đi đúng đường không hay đã lạc đến tây phương cực lạc nào nữa.

"Cậu muốn đi đâu?" Bỗng từ bên tay cậu vang lên một giọng nói, ngữ điệu đè thấp trông có vẻ như rất tức giận vì sự xuất hiện của cậu.

Thương Duẫn vì âm thanh này mà giật mình, theo phản xạ quay sang xem người đã lên tiếng là ai. Vừa quay sang thứ đập vào mắt cậu lại là một người đàn ông mặc áo choàng đang treo ngược bản thân mình trên thân cây nhìn mình bằng vẻ mặt tức giận, nhe răng nanh ra tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, nổi bậc nhất là con ngươi màu đỏ trông rất khác người, chẳng biết là đeo lens hay bẩm sinh đã vậy. Nhìn người đàn ông này chẳng khác gì một ma cà rồng ngoài đời thật cả.

Cố gắng không để ý đến việc tự treo ngược bản thân mình lên thân cây một cách đầy kì quái cùng hành động nhe răng nanh nhằm khiến cho con mồi sợ hãi của anh, cậu luống cuống giải thích: "Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý tiến vào đây đâu, có điều... tôi bị lạc đường rồi."

Nói ra điều này cậu lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, ai đời lớn già đầu như vậy còn để bản thân mình lạc đường, lại còn bị người lạ bắt gặp nữa chứ, thật là muốn đập đầu vô gối chết đi cho rồi.

"Cậu lạc đường đi liên quan gì đến tôi?"

"Tôi không biết đường rời khỏi đây..." Và sẽ đứng ở đây xem anh làm trò quái dị cho đến khi có người hướng dẫn tôi rời đi.

Nhưng câu cuối cậu lại không dám nói ra, sợ nói ra rồi sẽ khiến anh thẹn quá hóa giận mà thật sự nhào đến mà ăn tươi nuốt sống mình.

Đến cuối cùng cậu cũng chỉ nghe thấy tiếng anh tặc lưỡi nói: "Chậc, đúng là phiền phức mà."

"Tần Thế Phong, anh dẫn cậu ta rời đi cho tôi ngủ coi!" Anh lớn tiếng nói, cũng không biết là nói với ai nhưng sau tiếng nói của anh phía xa xa bỗng vang lên âm thanh "rắc rắc" đầy kì dị.



Thương Duẫn chưa kịp phòng bị, hai cánh tay và chân tựa như bị người điều khiển không chịu nghe theo sai bảo của cậu mà di chuyển rời khỏi nơi ở của anh.

Cả người cậu cứ thế di chuyển cho đến khi đã hoàn toàn ra khỏi nơi đó mới chịu ngừng lại, tay chân cậu cũng đã trở lại bình thường nhưng bản thân lại vẫn cứ mù mịt, không biết về đường đi.

Phải làm sao đây? Nếu cứ như vậy có khi đến tối cậu cũng không thể tìm thấy đường trở về mất!

Sớm biết như vậy đã hỏi kĩ hắn về đường đi trước khi ra khỏi kí túc xá, giờ thì hay rồi, đường cũng đã bị lạc thì sao mà trở về được đây?

Bất ngờ một bàn tay đặt lên trên vai cậu, quay đầu sang đập vào mắt cậu là một người đàn ông cao chừng một mét bảy mang nụ cười trên môi đang nhìn cậu.

"Em có cần anh giúp đỡ gì không? Anh thấy em đứng ở đây cũng khá lâu rồi."

Thương Duẫn chăm chú quan sát người đang đứng trước mặt mình, có vẻ như anh là con lai, tóc vàng mắt xanh hoàn toàn khác hẳn với đặc điểm của con người ở nơi đây.

Nhưng việc nhìn thẳng vào mặt người khác như vậy để đánh giá có phần mất lịch sự, cậu dời tầm mắt mình đi rồi đáp: "À em bị lạc đường ạ."

"Vậy em muốn đi đến đâu, để anh hướng dẫn cho."

"Xuống căn tin ạ."

Ý cười trong ánh mắt anh ngày càng sâu.

"Thật trùng hợp, anh cũng đang định đi đến đó."

Thương Duẫn mừng rỡ, hớn hở nhìn anh nói: "Vậy có thể cho em đi cùng được không ạ?"



"Tất nhiên là được." Đồng ý với cậu xong, anh lại xoay người bước đi trước: "Đi thôi, anh dẫn em đến căn tin."

Cậu nhanh chóng nối gót sau anh, ban đầu cậu chỉ im lặng đi theo nhưng lại được anh bắt chuyện trước nên cũng vui vẻ hòa vào cuộc trò chuyện.

"Nhìn em lạ mắt quá, là học sinh mới vào trường sao?"

"Em vừa mới đến vài ngày trước thôi ạ."

Anh à một tiếng lại hỏi: "Vậy anh xin tự giới thiệu trước nhé, anh tên Dĩnh An là học sinh của lớp A, ở đây không phân lớp mà chỉ phân cấp bậc nên nếu có duyên chúng ta có thể học cùng một lớp."

Thấy anh giới thiệu về mình, cậu cũng nhanh chóng đáp: "Còn em là Thương Duẫn, rất vui được làm quen với anh."

"Thương Duẫn sao? Tên em hay lắm đó."

"Vậy sao?" Sau đó cậu thử tự đọc lại tên mình vài lần, quả thật là rất hay.

Dù sao đây cũng là tên do mẹ đặt cho cậu... Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu lại đượm buồn khi nhớ đến người mẹ quá cố.

Nhận thấy sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt cậu, Dĩnh An dừng chân lo lắng hỏi: "Em sao vậy?"

"Không sao, chúng ta đi tiếp thôi anh." Cậu sợ còn chần chừ ở đây thêm nữa đến khi trở về sẽ trễ mất.

Thấy cậu cũng đã trở lại bình thường, anh dẹp đi sự lo lắng sang một bên tiếp tục dẫn đường cho cậu đi.