Au biết truyện hơi nhảm một tí, văn phong của Au cũng không tốt, xin lỗi ạ.
Với lại, Au vô tình để tên trùng với bạn L, Au đã cố đổi tên, thành thực xin lỗi bạn L nhé!
*
Nghiêm Lăng đi tới gần bìa rừng, trời đã tối đen. Cô cũng không muốn nghỉ ở giữa đám cây với cỏ thế này, thanh thiên bạch nhật cứ như vậy mà nghỉ ngơi, Ma tôn như Nghiêm Lăng dĩ nhiên không quen.
Nghiêm Lăng hơi cúi người, đem Bạch Diễm đang thở dài dưới đất thả vào trong áo.
Bạch Diễm đột nhiên bị nâng lên, đối diện với ánh mắt tựa huyết dịch của cô, liền hoảng loạn cúi đầu.
Đối phương đang sợ mình.
Nghiêm Lăng bình tĩnh gảy gảy đầu của nàng, hạ thấp giọng xuống: "Ngươi muốn nghỉ ở đây hay sơn động?"
Bạch Diễm ngẩng đầu, hơi buông lỏng cảnh giác vì khế ước chủ nô vừa được thành lập. Nàng nghiêng đầu suy tư, trông còn có chút dễ thương.
Làm cho Nghiêm Lăng sắc mặt âm trầm.
Bạch xà đẹp như vậy, thơm như vậy, còn ngoan ngoãn bám người, không thể để cho bất cứ ai chạm vào. Nghiêm Lăng chỉ muốn bạch xà vĩnh viễn là của mình, thậm chí sinh ra ý tưởng muốn nhốt lại bạch xà, nhìn bạch xà hóa hình, trở thành một đại mỹ nữ.
Bạch Diễm suy tư một hồi, liền cọ cọ má của cô, ngoan ngoãn hồi đáp: "Trụ tại sơn động. Ngươi sao vậy Lăng?"
Nghiêm Lăng hướng bạch xà cười hai tiếng, nhẹ vuốt đầu của nó, trả lời: "Không sao, suy tư chút ít. Tỷ như nếu như đem ngươi nhốt trong chuồng nuôi lớn, có thể đem ra ngoài bán bao nhiêu linh thạch?"
Giọng điệu của cô nghiêm túc, nhưng khiến người khác dâng lên một cảm giác cổ quái, cùng với không khí tĩnh lặng của rừng cây liền cảm thấy đáng sợ.
Bạch Diễm vội vã co người, an tĩnh nằm trên tay của cô.
"Ngươi ký khế ước rồi nha."
Nghiêm Lăng giả bộ hung dữ, nói: "Ta là Ma tôn, khế ước tính là cái gì còn muốn trói buộc ta?"
Nhận thấy Bạch Diễm run rẩy, khóe mắt của nàng còn có mấy giọt nước, Nghiêm Lăng ý thức được mình trêu đùa hơi quá, liền vội vàng xin lỗi.
"Thôi, ta thực xin lỗi, trêu đùa ngươi hơi quá rồi."
Bạch Diễm không phản ứng, liền chui vào yên tĩnh nằm trong l*иg ngực của Nghiêm Lăng.
Cô cười khẽ, miễn cưỡng mặc kệ bạch xà đi tìm sơn động bằng linh nhãn. Sau khi xác định được nơi cần tới, Nghiêm Lăng vận lên nội công hướng xuống chân, một bước liền tới cửa sơn động.
Sơn động rất sâu, cũng cực kỳ tối. Nghiêm Lăng dùng linh thạch đại cực phẩm tính hỏa thắp sáng, sau đó lại tùy tiện vẽ một lá bùa bảo vệ, làm ra trận pháp ẩn thân cấp thượng phẩm, khiến cho bạch xà an tĩnh trong l*иg ngực cũng hướng ra ngoài tò mò xem xét.
Có lẽ Bạch Diễm cũng chưa từng có thấy ai phung phí như Nghiêm Lăng, trụ một đêm mà làm ra cấp thượng phẩm.
"Ngươi muốn ăn gì?"
Bạch Diễm trườn xuống phía dưới, ngẩng đầu lên nhìn cô, thẳng thắn trả lời: "Linh khí. Ta đã hồi phục nội công, cần linh khí để hóa hình."
Nghiêm Lăng ngồi xuống, từ không gian lấy ra năm cái nạp hư giới cấp đại bảo vật mình lấy được, mỗi cái đều có một viên ngọc nhỏ đính kèm, mang màu sắc của ngũ hành.
"Linh căn của ngươi là gì vậy?"
Bạch Diễm nhìn nhìn qua đám nạp hư giới, liền lấy đi Kim nạp hư giới, nhận được một bất ngờ.
"Ngươi như vậy mà lại có rất nhiều linh thạch tinh chất đại cực phẩm a, giàu hơn cả chủ nhân Hà thành. Đem ra cho ta dùng có tiện không?"
Nghiêm Lăng gảy gảy đầu của nàng, nhẹ hạ thấp giọng xuống: "Có gì không tiện, ngươi là người của ta kia mà."
Bạch Diễm nghe ra ý tứ có mấy phần không ổn lắm, mặt cũng hiện lên tia đỏ nhàn nhạt, liền quay đi.
Nghiêm Lăng cũng không muốn làm phiền Bạch Diễm tu luyện, liền tìm một góc hang động an tĩnh nằm xuống, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
*
Cũng tới nửa đêm, góc bên kia liền xảy ra biến hóa. Nghiêm Lăng cũng không có đề phòng nhiều, vì Bạch Diễm sẽ không dám hạ thủ.
Mỹ nữ hướng tới phía cô, an tĩnh nằm cạnh Nghiêm Lăng, bàn tay không an phận vuốt ve mặt của cô.
Nghiêm Lăng nửa tỉnh nữa mơ, liền xoay người ôm lấy mỹ nữ vào trong lòng, miệng còn lẩm bẩm.
"Bạch Diễm, ngủ ngon mộng đẹp."
Mỹ nữ hơi dừng lại động tác, trái tim không hiểu vì sao mà gia tốc, tâm can cũng đều mềm nhũn.