Chương 14: Bực Tức Qúa Mà

Bạch Diễm ừm một tiếng, liền tiếp tục cọ cọ làm nũng, nhập định. Nàng sắp thăng lên làm Trúc Cơ tầng bảy, cần tập trung.

Mùi hương nhàn nhạt quấn quanh bên chóp mũi, theo đó là cảm giác ấm áp, Bạch Diễm không chịu nổi, thoát nhập định trừng Nghiêm Lăng.

"Sư phụ, con cần tập trung."

Nghiêm Lăng rũ mắt, bỏ xuống bàn tay đang vuốt ve đầu rắn, rời khỏi giường.

"Ừm, ta đi một lát lại trở về."

Bạch Diễm khó hiểu nhìn theo cô, không phải là sư phụ buồn bã rồi đấy chứ?

Nghiêm Lăng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bàn tay siết chặt lại nổi gân xanh, móng tay cắm sâu vào trong da thịt.

Tại sao đối với Bạch Diễm, cô lại luôn có thể mất kiểm soát như vậy? Đó đơn thuần chỉ là một đệ tử, hay nhiều hơn cũng chỉ là nhi tử của bằng hữu thôi mà?

Cô lảo đảo đi tới thư phòng, vuốt ve bức họa trên tường. Mẹ nó, cô càng ngày càng dễ mất kiểm soát.

Nghiêm Lăng thu lại biểu tình, mí mắt hơi rũ xuống, thanh âm trầm thấp: "Khi gϊếŧ người đỏ cả mắt rồi, tưởng rằng bản thân hoàn toàn vô nhân tính, ngẫm lại hóa ra ta còn biết yêu."

"Ta có xứng đáng không, Mộc Vô Thường?"

Bức họa không đáp lại lời cô, thiếu phụ trong tranh dường như hơi mỉm cười. Từ lúc nàng ta ngã xuống bao nhiêu năm rồi, Nghiêm Lăng cũng không nhớ nữa.

Thực tội lỗi.

Thân thể của cô không tự giác mà nhẹ nhàng run rẩy.

Oành!

Nghiêm Lăng đạp cửa phòng chạy ra ngoài, mẹ nó, Bạch Diễm thăng làm Trúc Cơ tầng bảy rồi, sao Độ Kiếp lại tới? Rõ ràng là nó chỉ có thể xuất hiện từ Kim Đan trở lên!

Có lẽ nào, Bạch Diễm tấn cấp?

Có gì đó chắc chắn không ổn, Nghiêm Lăng trở mình đạp một cái, liền bay lên, nhập định tụ lại Độ Kiếp, người có linh căn biến dị Lôi hệ như cô, Độ Kiếp chính là đại bổ.

Cuối cùng Độ Kiếp vẫn không thể chạm được vào Bạch Diễm, ngược lại bị Nghiêm Lăng "nuốt chửng"

Muốn chạm vào Bạch Diễm, còn phải hỏi qua cô một câu.

"CON MẸ NÓ! THẾ MÀ CON DÁM TỰ Ý TẤN CẤP!"

Nghiêm Lăng điên cuồng chạy về phía phòng ngủ, nhảy luôn lên Tụ Linh sàng quý hiếm mà không chút để ý, giờ phút này, trong mắt cô chỉ còn có Bạch Diễm.

Xung quanh bạch xà chính là một núiThăng đan dược tùy tiện vương vãi khắp nơi, xác nhận lại bạch xà không chút thương tổn, Nghiêm Lăng mới thở phào.

Bàn tay của cô thả xuống.

Càng ở gần Bạch Diễm, miễn là chuyện của Bạch Diễm, hình như cô mất khống chế ít nhiều.

Con mẹ nó điên chết Nghiêm Lăng mất.