Chương 10: Thạch Thất Thường Sơn

Tầm mắt Nghiêm Lăng lặng lẽ rơi xuống sườn mặt tinh xảo của Bạch Diễm. Nàng ta không hề sợ hãi, ngược lại còn cười với cô. Nghiêm Lăng thở dài.

"Trúc Cơ tầng sáu rồi? Còn có thể tùy ý hóa hình... Con rốt cuộc là cái loại yêu tinh gì thế, hửm?"

Bạch Diễm ủy khuất trả lời, trong giọng nói còn có chút nịnh nọt:

"Đâu giống như sư phụ, con luyện hai tháng mới tới được Trúc Cơ tầng sáu kia mà, đó là còn được tam huynh chỉ điểm. Sư phụ một đêm liền thẳng tới Kim Đan không cần trợ lực, con nào có thể so bì?"

Qủa thực là có chuyện này, chẳng qua sự cản trở giữa các cấp bậc này quá nhỏ so với Nghiêm Lăng, nên cô mới có thể thăng cấp dễ dàng. Chẳng qua là chút cơ duyên xảo hợp, bách luyện thành cương~

"Con không cần phải như ta, liều mạng tu luyện. Ta phải chịu muôn vàn khổ ải mới có được bây giờ, còn con thì không. Đó là hai chuyện khác nhau."

Bạch Diễm nghiêng đầu tiếp nhận ý kiến, quả thực năm đó là thế chiến Tu Chân giới, cực kỳ nguy hiểm, sư phụ mới phải liều mạng tu luyện để giữ tính mạng. Nay nàng có Nghiêm Lăng bảo hộ, cũng không cần vội quá. Tu luyện như thế, cũng là quá thiên tài rồi đi.

Nghiêm Lăng nhìn vẻ mặt của Bạch Diễm, khóe môi nhếch lên, trở thành băng tuyết sơ dung, chỉ trong một khoảng khắc trở về bất động thanh sắc, chỉ còn gương mặt an tĩnh thường ngày.

Cô không nên bộc lộ cảm xúc quá nhiều, cái mà ta thương yêu nhất thường chính là điểm yếu trí mạng của ta.

"Đi, tới thạch thất của ta lấy chút Thăng đan về tu luyện."

Nghiêm Lăng giơ tay lên che đi mắt của Bạch Diễm, cười nhẹ. Cô khẽ giải phóng thần thức cùng nội công, đạp một cái, liền xuất hiện ở trước cửa thạch thất.

Nàng nhẹ "Dạ" một tiếng, chỉ còn tiếng gió rít quanh tai, sau đó là cảm giác cả người được bao quanh bởi mùi của linh dược thoải mái, cùng với ấm áp.

"Ta vốn dĩ không cần mấy cái gọi là pháp bảo hay đan dược đó nữa, luyện tới cảnh giới cuối cùng, nhập ma, còn cần gì nữa đâu?"

Nghiêm Lăng khẽ xoa đầu nàng, giải trừ cấm chế xung quanh, một đường đi thẳng, Bạch Diễm hơi ngẩn người, tỉ mỉ đi sau quan sát.

"Sư phụ, thạch thất của người thực rộng rãi."

Nghiêm Lăng hơi lắc đầu, tiếp tục đi trước: "Không có, khắp thiên hạ này ta đều có thạch thất, mà bên trong chính là ta dùng bùa chú ngưng lại thời gian, còn rất nhiều cấm chế, cơ quan mật, kẻ nào không biết thì một đi không thể trở về. Ta đã nói rồi, trong cả cái thiên hạ này ta đều có chỗ trú."

Nơi này thực sự an tĩnh, không có chút bụi nào, như thể chủ nhân vừa rời đi. Trên đường rải rác đều là xương người, vách tường đá cũng bằng phẳng, khảm những khối dạ minh châu thật lớn.

Áng chừng qua một chén trà nhỏ, hai người đến đoạn đường mà trên mặt đất lại phủ kín thảm lông mềm mại, không một khe hở trải dài.

"Cái này... Ta thực sự không thích đồ vật không sạch sẽ, đến đây cần cởi giày rồi."

Nghiêm Lăng cởi giày, bước vào thảm lông. Cô không nói nhiều, trực tiếp nắm tay của Bạch Diễm dẫn nàng đi. Quanh co khúc khuỷu một hồi, cuối cùng tới được căn phòng cuối.

"Ta hồi đó rất coi trọng những kỳ trân dị bảo mình thu được, cuối cùng vẫn là an bài chúng ở đây thôi."

Bạch Diễm rùng mình, nhiều thạch thất như vậy, rốt cuộc cái Ma tôn này giàu có đến mức nào?

"Mọi chuyện đã xong, chúng ta đi thôi."