Chương 3: Hoàn

5.

Tiếng hét kinh hoàng vang vọng trong căn phòng, Hướng Lâm đột nhiên bật dậy. Ánh mắt cô lơ đãng nhìn bóng tối, đôi tay nắm chặt chăn bông dưới thân, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.

Hô hấp theo thời gian trôi đi từng chút bình phục lại, đôi mắt Hướng Lâm dần khôi phục tiêu cự. Cô duỗi tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn hoàn cảnh mình hiện tại của mình.

Là phòng của mình, chỉ có một mình.

Bên cạnh gối cô tìm được chiếc điện thoại mà Hướng Dương đã giấu từ lâu, mở ra màn hình nhìn thời gian biểu thị ở trên là “12h44 ngày 23/5."

Cô như trút được gánh nặng thở ra một hơi, cũng may chỉ là một cơn ác mộng.

Khoan đã, ngày 23 tháng 5?

Hướng Lâm cảm ngày này có chút quen thuộc, cô cau mày suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên cơ thể cô cứng đờ.

Đó không phải là ngày trong giấc mơ, ngày mà máy bay của cha mẹ cô bị rơi sao?

“Hướng Lâm……”

Bàn tay quen thuộc chậm rãi đẩy cửa phòng cô ra, Hướng Dương dần dần xuất hiện ở cửa phòng. Hắn dựa vào khung cửa nhìn Hướng Lâm trên giường, trong mắt không giấu được vẻ bi thương.

Tay cầm điện thoại của Hướng Lâm dần dần siết chặt, cô cảm thấy tim mình đập vô cùng kịch liệt, kịch liệt đến mức khiến cô có cảm giác tim mình sẽ đột nhiên ngừng đập và dừng lại bất cứ lúc nào.

"Vừa rồi Cục công an gọi điện tới, nói là máy bay của bố mẹ bị rơi..."

Nước mắt không ngừng chảy xuống, Hướng Dương vươn tay phải che mắt lại. Vai anh không ngừng run lên vì đau buồn, hắn không hề chú ý đến biểu cảm sợ hãi không tương xứng trên khuôn mặt Hướng Lâm.

"Đừng sợ, Hướng Lâm."

Hướng Dương buông tay phải đang che mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt chảy xuống nước mắt.

"Em vẫn còn có anh, chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau...."

----------

.

Tiếng hét kinh hoàng vang vọng trong căn phòng, Hướng Lâm đột nhiên bật dậy. Ánh mắt cô lơ đãng nhìn bóng tối, đôi tay nắm chặt chăn bông dưới thân, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.

Hô hấp theo thời gian trôi đi từng chút bình phục lại, đôi mắt Hướng Lâm dần khôi phục tiêu cự. Cô duỗi tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn hoàn cảnh mình hiện tại của mình.

Là phòng của mình, chỉ có một mình.

Bên cạnh gối cô tìm được chiếc điện thoại mà Hướng Dương đã giấu từ lâu, mở ra màn hình nhìn thời gian biểu thị ở trên là “12h44 ngày 23/5."

Cô như trút được gánh nặng thở ra một hơi, cũng may chỉ là một cơn ác mộng.

Khoan đã, ngày 23 tháng 5?

Hướng Lâm cảm ngày này có chút quen thuộc, cô cau mày suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên cơ thể cô cứng đờ.

Đó không phải là ngày trong giấc mơ, ngày mà máy bay của cha mẹ cô bị rơi sao?

“Hướng Lâm……”

Bàn tay quen thuộc chậm rãi đẩy cửa phòng cô ra, Hướng Dương dần dần xuất hiện ở cửa phòng. Hắn dựa vào khung cửa nhìn Hướng Lâm trên giường, trong mắt không giấu được vẻ bi thương.

Tay cầm điện thoại của Hướng Lâm dần dần siết chặt, cô cảm thấy tim mình đập vô cùng kịch liệt, kịch liệt đến mức khiến cô có cảm giác tim mình sẽ đột nhiên ngừng đập và dừng lại bất cứ lúc nào.

"Vừa rồi Cục công an gọi điện tới, nói là máy bay của bố mẹ bị rơi..."

Nước mắt không ngừng chảy xuống, Hướng Dương vươn tay phải che mắt lại. Vai anh không ngừng run lên vì đau buồn, hắn không hề chú ý đến biểu cảm sợ hãi không tương xứng trên khuôn mặt Hướng Lâm.

"Đừng sợ, Hướng Lâm."

Hướng Dương buông tay phải đang che mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt chảy xuống nước mắt.

"Em vẫn còn có anh, chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau...."

-------

Trọng sinh hay là chỉ là giấc mơ? Nữ chính sẽ thoát được hay tiếp tục bị anh trai không chế? Có lẽ đó là do mỗi người tự nghĩ và muốn nó theo chiều hướng nào thôi! Hết Truyện.