Chương 2: Chất vấn

3.

Đến tối Hướng Lâm nổi giận đùng đùng chạy về căn nhà mà cô và Hướng Dương thuê ở gần trường, mở cửa ra không thấy Hướng Lâm đâu. Chắc là vẫn chưa đi học về, Hướng Lâm ném ba lô xuống sàn, hùng hổ ngồi trên ghế sô pha định chờ Hướng Dương trở về sẽ chất vất hắn.

Gần đến 6h, ở cửa truyền đến tiếng vặn khoá. Hướng Dương xách theo túi nilon của siêu thị đi vào, nhìn Hướng Lâm đang ngồi nghiêm túc trên sô pha mà sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười bất đắc dĩ.

“A em gái của anh? Em đói rồi sao? Hôm nay anh ở siêu thị mua rất nhiều rau dưa này, còn có thịt bò nữa, buổi tối chúng ta làm thịt nướng ăn nhé~”

“Hướng Dương!” Hướng lâm phớt lờ lời nói của Dướng Dương, đứng lên hét to với: “Tại sao bạn em gọi đến mà anh không báo với em?! Bọn họ tới nhà tìm em, anh cũng giấu em!”

Lời nói của Hướng Lâm làm nụ cười của Hướng Dương chợt tắt, hắn xách theo đồ vào phòng bếp, mở tủ lạnh đem túi đồ đặt vào.

Hướng Lâm vô cùng bất mãn với thái độ im lặng của Hướng Dương, cô đuổi theo đến phòng bếp tiếp tục chất vấn hướng Dương:

“Còn nữa, có phải anh chặn số điện thoại của Trình Tư không?! Tại sao anh lại làm vậy?!”

“Bang!”

Cánh cửa tủ lạnh đột ngột đóng mạnh khiến Hướng Lâm không khỏi rùng mình. Cô ngẩng đầu nhìn Hướng Dương cao hơn mình một cái đầu, cảm thấy cả người trồi lên cảm giác ớn lạnh khó hiểu.

“Hướng Lâm à, em mới là người kì lạ đấy……” giọng nói Hướng Dương bình tĩnh không gợn sóng, nhưng chính vì vậy mà khiến cho Hương Lâm phát run.

“Rõ ràng anh là anh trai song sinh của em, rõ ràng anh mới là người thân thiết nhất với em, vậy thì hà cớ gì Hướng Lâm em lại đi để ý những người lạ chứ?”

“Người lạ gì cơ?! Bọn họ đều là bạn bè của em mà! Còn Trình Tư là bạn trai em, là người mà em thích!”

Lời phản bác của Hướng Lâm làm cho biểu cảm của Hướng Dương nháy mắt trở nên dữ tợn, hắn duỗi tay nắm chặt cổ tay Hướng Lâm, hung hăng ấn cô về phía trên tủ lạnh.

“Bạn bè? Bạn bè thì sao?! Bạn bè cũng sẽ có cuộc sống riêng của họ, tình bạn cũng có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Cuối cùng làm bạn bên cạnh em vẫn chỉ có mình anh…… Bạn trai? Em không cần phải có bạn trai đâu! Loại đàn ông đó có gì tốt?! Em rõ ràng là có anh rồi mà! Người em thích nên là anh! Chỉ mình anh thôi mới đúng!!!

“Hướng, Hướng Dương, anh biết mình đang nói gì không?” Đôi mắt Hướng Lâm vì sợ hãi mà đóng chặt: “ Anh là anh trai em, sao có thể chỉ thích anh được chứ……”

“ Sao lại không thể?”

Biểu cảm của Hướng Dương dần trở nên tràn ngập yêu thương, hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Hướng Lâm.

“Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, chúng ta chảy chung một dòng máu. Lúc chúng ta còn chưa sinh ra, chúng ta đã làm bạn với nhau trong bóng tối. Cho nên, người đàn ông thích hợp nhất với em là anh, mà người phụ nữ thích hợp với anh cũng chỉ có mình em……”

Hướng Lâm nhìn khuôn mặt gần như giống hệt mình đang từ từ tiến lại gần, xúc cảm trên môi truyền đến khiến cô không thể tin nổi mà mở to hai mắt.

“ Anh yêu em…… Chỉ yêu em.”

————————————————

4.

“À? Tôi là anh trai của Hướng Lâm. Đúng vậy, kỳ thật em ấy vẫn luôn gượng em bản thân. Việc bố mẹ qua đời đối với em ấy là sự đả kích quá lớn, em ấy chẳng qua chỉ miễn cưỡng cười nàng chẳng qua là ở miễn cưỡng mỉm cười. Thân thể rốt cuộc chịu không nổi đau thương đã đổ bệnh…… Ừ, Ừ, cảm ơn các bạn quan tâm em ấy. Hiện em ấy vẫn đang tiếp tục trị liệu Nàng hiện tại còn ở tiếp thu trị liệu nên có chút bất tiện…… Tôi sẽ nói cho em ấy biết.”

“Sao? Không phải tôi đã nói Hướng Lâm không muốn gặp cậu sao, xin đừng không có việc gì quan trọng lại gọi đến nữa. Tuy không giải thích rõ ràng nhưng cậu cũng tự hiểu rằng em ấy đang muốn chia tay với cậu! Em ấy sẽ không gặp mặt gì cả, cũng đừng gọi đến nữa!”

…………

“A! Hướng Lâm em tỉnh rồi……”

Hướng Lâm nằm trên giường hai mắt vô thần nhìn trần nhà, đối với người mở cửa tiến vào cũng mắt điếc tai ngơ.

“Em đói chưa? Muốn ăn chút gì không?”

Sau khi Hướng Dương đóng cửa kỹ càng, trèo lên trên giường. Trên mặt mang theo biểu cảm hạnh phúc thỏa mãn, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Hướng Lâm.

“Xin lỗi, tối qua là anh làm em quá mệt mỏi phải không? Nhưng mà anh không nhịn được, ai bảo Hướng Lâm lại mê người như vậy chứ ~

Hướng Dương tay nhẹ nhàng vuốt ve qua xương quai xanh, bả vai, cánh tay, sau đó ngón tay đan chéo vào của Hướng Lâm giao nhau chấp khởi hướng lâm tay, kéo đến bên miệng hôn vào mu bàn tay của cô.

“Hướng Dương……”

Hướng Lâm vẫn luôn không có phản ứng mở miệng lẩm bẩm, tầm mắt nhìn trần nhà chưa từng di chuyển, lại có giọt nước theo khóe mắt chảy xuống mái tóc cô.

“Chúng ta là anh em, anh làm như vậy là không đúng……”

Nghe được Hướng Lâm nói, Hướng Dương buông đôi tay đang dây dưa của hai người ra. Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khoé mắt cô, ngón tay tràn ngập tình yêu từng chút vuốt ve mái tóc dài vương vãi trên gối cô.

“Quan trọng lắm gì? Anh chỉ quan tâm em, thứ anh muốn có được, thứ anh muốn chăm sóc, thứ anh muốn bảo vệ, từ trước đến nay đều chỉ có mình em……”

“Anh không thể tưởng tượng nổi mình sẽ có loại cảm giác bày đối với người phụ nữ khác, đồng thời cũng không chịu đựng được em đối đối với người đàn ông khác cũng có loại tình cảm này......"

“Mà, Hướng Lâm. Sao em không thể giống anh? Chỉ nhìn một mình anh không tốt sao?”

“Vậy sao anh lại muốn nhốt em trong nhà? Giả nói em bị bệnh rồi xin nghỉ học ở trường, cũng không cho em nói chuyện với bạn, càng không để mọi người đến thăm em……”

“Đây là vì anh muốn bảo vệ em thôi ~ bởi vì chuyện của bố mẹ, trong trường sẽ xuất hiện rất nhiều tin đồn nhảm. Nói cái gì mà an ủi em, có việc gì khó khăn thì tìm bọn họ, theo anh thì nó cũng chỉ là lời nói dối thôi. Dùng bất hạnh của người khác để làm nổi bật hạnh phúc của họ, dùng sự đau khổ của người khác để chứng minh sự cao thượng của họ, nhân loại chính là động vật vật đạo đức giả. Nếu em có nhiều cảm xúc và khì vọng đối với họ, thì khi bị phản bội, bị tổn thương em chắc chắn sẽ cảm thấy đau buồn hơn bình thường. Cho nên tất cả những gì anh đang làm là để bảo vệ em ~ chỉ có anh mới bảo vệ được em……”

“Nhưng em vẫn muốn đi học, đi làm! Cả đời em không thể mãi bị anh nhốt trong nhà được !”

“Hướng Lâm là lo cho cuộc sống sao? Không sao cả, tài sản mà bố mẹ để lại đủ cho chúng ta sống rất lâu. Hơn nữa máy tính của anh rất tuyệt đấy, anh đã tìm được một công việc biên soạn, ở trong nhà vẫn có thể làm việc! Anh sẽ cho em ăn rất nhiều món ngon, anh cũng sẽ mua cho em rất nhiều quần áo xinh đẹp, chỉ cần em mãi ở bên cạnh anh, em muốn gì anh đều cho em hết...."

“Đồ điên…… Hướng Dương anh điên rồi…… Rõ ràng anh của trước kia……

“Trước kia thế nào? Giống như mặt trời ấm áp sao?”

Hướng Dương xoay người phủ lên Hướng Lâm, hắn thân ảnh của hắn hoàn toàn bao phủ lên Hướng Lâm."

"Nhưng em cũng phải biết rằng, mặt trời cũng sẽ bị thiên cẩu ăn ~ nhưng mặt trời cam tâm tình nguyện để thiên cẩu ăn, vừa nghĩ đến mình có thể tiến vào bụng thiên cẩu, cùng thiên cẩu hoà làm một, mất trời sung sướиɠ đến không chịu nổi ~”

“Hướng Lâm à. Em chính là thiên cẩu của anh…… hãy ăn anh đi em……”

“Không, không cần……”

“phốc……”

“Dừng tay!!!”