Editor: Khả Kỳ
Nghe động tĩnh bên ngoài, Cố Nam Chi cho Thu Từ một ánh mắt, Thu Từ lập tức đem Khiêm ca nhi ôm đi, tóm lại không cho mẹ con bọn họ gặp nhau là được rồi.
Thần sắc Cố Nam Chi lạnh nhạt:
"Để cho nàng ta vào đi."
Mấy bà tử mới thả Giang Lâm Nguyệt đi vào. Chẳng qua mới mấy ngày, dùng mắt trần có thể thấy tốc độ gầy gò của Giang Lâm Nguyệt.
"Ngươi gặp ta có chuyện gì?"
Cố Nam Chi chậm rãi nhấc mí mắt lên, mặt mày tinh xảo tỏa ra khí chất nhàn tản quý phái, Giang Lâm Nguyệt lập tức có chút tự ti mặc cảm.
Khí thế tăng vọt của nàng ta không tự giác giảm đi bảy tám phần. Đối đầu với đôi mắt trong veo không chút gợn sóng kia của Cố Nam Chi càng không đủ lực lượng. Nàng ta sửng sốt chớp mắt một cái, mới nhớ tới vẫn chưa hành lễ với Cố Nam Chi, trong lúc vội vã nàng ta cúi người hành lễ:
"Bái kiến thế tử phu nhân."
Sau đó, mới nói:
"Ta là nhũ mẫu của Khiêm ca nhi."
Nghe nàng ta nói xong, Cố Nam Chi nở nụ cười, mặt mày nàng ôn nhuận, cực kỳ giống dây leo trên lăng tiêu ngày mùa hè, đẹp mà không rực rỡ:
"Sau đó thì sao?"
Giang Lâm Nguyệt bị nàng hỏi sững sờ, cái gì sau đó? Nàng ta là nhũ mẫu Khiêm ca nhi, lẽ ra nên ở cạnh hài tử, nàng ta muốn chất vấn Cố Nam Chi vì sao không cho nàng ta gặp Khiêm ca nhi, lại nghe Cố Nam Chi nhẹ giọng nói:
"Ngươi là nhũ mẫu Khiêm ca nhi, mà ta lại là mẫu thân Khiêm ca nhi."
Nàng nói một câu đã khiến Giang Lâm Nguyệt trợn tròn mắt nhìn, lời nói lập tức muốn thốt ra đều nghẹn lại trong cổ họng, đúng vậy a! Nàng ta làm sao lại quên, hiện tại Cố Nam Chi mới là mẫu thân danh chính ngôn thuận của Khiêm ca nhi.
Mà nàng ta, chỉ là một cái nhũ mẫu.
Nhũ mẫu làm sao có thể cùng mẫu thân đánh đồng?
Cố Nam Chi khều khều huân hương trong lò, nhàn nhạt lia mắt:
"Vậy hạ nhân ở Lãm Nguyệt Các có khắt khe, làm khó ngươi không?"
Giang Lâm Nguyệt lắc đầu, không có, nếu như thật sự khắt khe, làm khó nàng ta ngược lại thì tốt rồi. Nhưng bọn lọ lại cung cấp cho nàng ta ăn ngon uống sướиɠ, cũng không cho nàng ta làm bất cứ việc gì, trong viện tất cả hạ nhân đều đối với nàng bta mười phần cung kính. Trong nội tâm nàng ta kìm nén một bụng lửa, ba phen bốn bận muốn tìm ra lỗi của bọn, nhưng bọn họ lại trước giờ không cùng nàng tranh chấp.
Không thể phủ nhận, bọn họ đối với nàng ta rất tốt, nhưng loại tốt này tựa như là nước ấm nấu ếch xanh, khiến nàng ta thấy ngạt thở.
Ánh mắt Cố Nam Chi ôn hòa, tràn đầy lo lắng, cười khẽ một tiếng:
"Nếu như cảm thấy phiền muộn, thì cứ ra ngoài đi dạo đi."
Giang Lâm Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, có thể chứ?
Cố Nam Chi giải thích với nàng ta:
"Trước đó ngươi mới vừa đến, chưa quen thuộc quy củ trong phủ, chỉ sợ ngươi phạm vào sai lầm nào đó. Bây giờ ngươi đã quen thuộc, ra ngoài đi dạo một chút cũng không đáng ngại. Nếu ngươi muốn ra khỏi phủ dạo chơi cũng có thể, ta cho người đưa ngươi một khối lệnh bài."
Từ trong nhà bước ra, Giang Lâm Nguyệt đã nóng lòng chờ không kịp để ra khỏi Lãm Nguyệt Các.
Cố Nam Chi cũng không có cho người đi theo, nàng ta ở trong phủ này nhớ thương tổng cộng chẳng qua có hai người thôi. Ngoại trừ Khiêm ca nhi, chỉ còn lại Bùi Lạc Bạch, có thể tìm cũng chỉ có hắn.
Chỉ thời gian một chén trà, Giang Lâm Nguyệt đã trở lại. Nàng ta đi tiền viện tìm Bùi Lạc Bạch, lại vồ hụt, người hầu nói với nàng ta thế tử sáng sớm đã đi ra ngoài.
Nàng ta tràn đầy thất vọng trở về Lãm Nguyệt Các, cả người ũ rũ ỉu xìu, giống đóa kiều hoa cay độc ngày hạ.
Có điều rất nhanh nàng ta lại giữ vững tinh thần, đến buổi đêm, nàng ta ăn mặc một phen, cố ý đổi một thân váy áo tươi sáng, còn thoa hương phấn rồi lại đi ra ngoài.
"Tiểu thư cứ tùy tý để như vậy sao? Người nhìn xem cách ăn mặc bộ dáng trang điểm lộng lẫy kia của nàng ta, cũng không biết là muốn câu dẫn ai?"
Hạ Linh nhìn bóng lưng nàng ta lắc mông đi ra ngoài, nhịn không được liếc một cái.
Cố Nam Chi nở nụ cười, ngoại trừ Bùi Lạc Bạch còn có thể là ai?
Thu Từ ngước mắt nhìn Cố Nam Chi, nàng luôn cảm thấy tiểu thư giống như biết chút ít cái gì.
Bùi Lạc Bạch uống rượu say khướt mới trở về, Giang Lâm Nguyệt đã đến. Bùi Lạc Bạch trước đó đã đánh tiếng với hạ nhân ở tiền viện, nhân danh Khiêm ca nhi, để nàng ta tùy ý ra vào.
"Hiển ca ca."
Giang Lâm Nguyệt đầy bụng ấm ức, vừa gặp Bùi Lạc Bạch đã thấy hai con mắt tuôn ra như hai hàng suối lệ, mở miệng liền nói ra đầy bụng ấm ức của bản thân:
"Cố Nam Chi nàng ta muốn cướp đi Khiêm ca nhi của ta......"
Nàng ta mới nói một câu, ánh mắt Bùi Lạc Bạch tối sầm lại, người đầy mùi rượu xông lên ôm lấy nàng ta, hai người đã rất lâu không gặp nhau, bởi vì Bùi Lạc Bạch thả ra lời nói, thân thể bị tổn thương, Triệu thị cũng không tiện nhét người vào trong phòng hắn. Hắn ăn chay nhiều ngày như vậy, cộng thêm uống rượu vào càng bị kí©h thí©ɧ hơn, cúi đầu che kín cánh môi Giang Lâm Nguyệt, hận không thể đem nàng ta giày vò tiến vào cơ thể ngay.
Hắn bên này như đói như khát, hoàn toàn không để ý mặt mũi Giang Lâm Nguyệt đã tràn đầy nước mắt.
Giang Lâm Nguyệt là đến kể ra ấm ức, xin hắn làm chủ cho mình, nàng ta nhớ Khiêm ca nhi nhớ đến sớm phát điên, nào có tâm tình cùng hắn cấu kết làm bậy. Nếu như lại để cho Cố Nam Chi chiếm lấy Khiêm ca nhi như vậy, không bao lâu, thằng bé sẽ triệt để quên đi người mẹ ruột là nàng ta đây.
"ưm ưʍ......"
Nàng ta đỏ mắt dùng sức muốn đẩy Bùi Lạc Bạch ra, nhưng với chút khí lực ấy của nàng ta làm sao có thể là đối thủ của Bùi Lạc Bạch.
Cánh tay dài của Bùi Lạc Bạch vung lên, đem nàng ta quăng lên trên giường, chợt tiến tới đè phủ lên..
"Hiển ca ca chàng nghe ta nói, ta tới tìm chàng là muốn chàng làm chủ cho mẹ con chúng ta."
Bùi Lạc Bạch đưa tay đã cởi dây thắt lưng của nàng ta ra, tâm tư Giang Lâm Nguyệt toàn bộ đều là đoạt lại con của mình, ngay cả một chút ham muốn đều không có, nàng ta dùng sức mạnh mẽ đẩy ra.
Ạch!
Không ngờ Bùi Lạc Bạch lại từ trên giường ngã lăn xuống.
"Hiển ca ca chàng không sao chứ! Ta, ta không phải cố ý!"
Giang Lâm Nguyệt sợ ngây người, nàng ta cũng không nghĩ tới sự tình lại biến thành dạng này. Nàng ta thất kinh xuống khỏi giường, cuống quít đi đến trước mặt Bùi Lạc Bạch, đưa tay giữ hắn lại, muốn nhìn một chút xem hắn có bị thương chỗ nào hay không.
"Nàng cút đi cho ta!"
Trong lòng Bùi Lạc Bạch nóng như thiêu như đốt, không đạt được thỏa mãn, vốn đã cực độ không vui, lại ngã xuống một cái như thế, va vào khuỷu tay dường như bị gãy, đau đến không nhấc lên nổi. Đôi mắt hắn đỏ ngầu giống như một đầu dã thú nổi giận, một hơi hất tay Giang Lâm Nguyệt ra, bỗng nhiên đẩy nàng ta ngã trên mặt đất.
Hai người ở bên nhau đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Bùi Lạc Bạch ra tay với nàng ta.
"Hiển ca ca......"
Giang Lâm Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, thương tâm gần chết nhìn hắn, nước mắt rơi càng dữ dội, nàng ta cho rằng với bộ dạng này, Bùi Lạc Bạch sẽ lập tức tới dỗ dành nàng ta.
Sự thật chứng minh đây hoàn toàn là tưởng tượng của nàng ta thôi.
Bùi Lạc Bạch ngấm rượu hơn, hắn không nhịn được giật giật cổ áo, nhìn cũng chưa từng nhìn Giang Lâm Nguyệt một cái, thẳng đến giường nằm xuống, kéo chiếc chăn gấm qua che kín đầu, chỉ để lại cho Giang Lâm Nguyệt một cái bóng lưng lạnh lùng.
Giang Lâm Nguyệt nói không rõ trong lòng là tư vị gì, trời đã rét lạnh, nhưng lòng của nàng ta so với cái rét ngày đông còn lạnh hơn hơn mấy phần. Nàng ta bước thấp bước cao trở về Lãm Nguyệt Các.
Biết được nàng ta đúng là khóc đỏ mắt trở về, Cố Nam Chi cười một tiếng, để Hạ Linh gọi Giang Lâm Nguyệt đến, lúc này Khiêm ca nhi đã ngủ.
Cứ việc Giang Lâm Nguyệt cực lực che giấu, trước khi đến đã đem nước mắt trên mặt lau đi lau lại, nhưng vẫn không che giấu được cặp mắt đầy tràn uất ức kia. Cố Nam Chi hơi có vẻ kinh ngạc:
"Nguyệt Nương đây là làm sao vậy, là có ai khi dễ ngươi sao? Ngươi cứ nói hết cho ta, ta thay ngươi làm chủ."