Chương 28: Ta Thích Mẫu Thân Nhất

Editor: Khả Kỳ

Liên tiếp mấy ngày đều không có gặp mẹ, Khiêm ca nhi cũng nhớ Giang Lâm Nguyệt, thằng bé ở trong ngực nàng ta, vô ý thức thốt ra:

"Con thích nhất là mẫu thân ạ."

Nghe lời nói non nớt kia, sắc mặt Giang Lâm Nguyệt thoáng chốc hoàn toàn trắng bệch, nàng ta như rơi vào hầm băng, cánh môi không ngừng run run.

"Khiêm ca nhi, con nói cái gì?"

Khiêm ca nhi đều bị dáng vẻ của nàng ta hù dọa, bàn tay nhỏ của thằng bé run rẩy, dùng sức ôm cổ của nàng ta, tranh thủ thời gian đổi giọng:

"Con thích nhất là mẹ."

Nhưng câu nói mới vừa rồi kia của thằng bé đã cắm rễ ở trong lòng Giang Lâm Nguyệt, hận ý vặn vẹo trong lòng nàng ta căng vọt, sinh sôi ra vô số dây leo, từng nhánh từng nhánh quấn quấn cuốn lấy nàng ta sắp nổi điên.

Lúc này mới mấy ngày, Cố Nam Chi đã cướp đi con trai của nàng ta.

Bùi Lạc Bạch ở thư phòng chờ bọn họ, trong lòng của hắn cũng vô cùng bực bội. Bởi vì lão phu nhân tức giận, hắn đã vài ngày không có đi thăm lão phu nhân.

"Hiển ca ca......"

Giang Lâm Nguyệt ôm Khiêm ca nhi vừa tiến đến, liền đỏ cả vành mắt, nhìn thấy vậy Bùi Lạc Bạch không khỏi cau mày, Khiêm ca nhi đã xảy ra chuyện gì sao? Hắn đứng dậy đi đón mẹ con bọn họ.

Giang Lâm Nguyệt đang chuẩn bị kể ra ủy khuất trong lòng cho hắn nghe.

Một hồi tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm Cố Nam Chi theo sát phía sau:

"Thế tử, có tiện cho ta vào không?"

Giang Lâm Nguyệt tràn ngập ủy khuất tất cả đều nghẹn trong cổ họng, không có chỗ kể ra. Nàng ta kinh ngạc quay lại phía cửa nhìn lại, Cố Nam Chi sao lại tới đây? Nàng vì sao lại âm hồn bất tán, nhất định phải đi theo nàng ta cùng tới đây?

Nghe nói nàng tới, Khiêm ca nhi trong mắt sáng lên, khắp khuôn mặt chỉ to chừng bàn tay đều là vui vẻ, giọng điệu đều nâng cao lên:

"Mẫu thân tới rồi!"

Bùi Lạc Bạch có chút ngoài ý muốn, từ sau khi hắn trở về về, Cố Nam Chi liền đối với hắn lãnh lãnh đạm đạm, đây là lần đầu tiên nàng tới tìm hắn, ngược lại là hiếm lạ.

"Vào đi!"

Cố Nam Chi đẩy cửa vào, trong tay nàng mang theo một hộp cơm.



Bùi Lạc Bạch liếc mắt đã nhìn ra, Khiêm ca nhi không chỉ trắng trẻo, người cũng mập lên, ôm càng nặng tay, hắn hài lòng nhẹ gật đầu.

Cố Nam Chi qua loa lấy một bát canh ngọt ra, tùy ý lườm Giang Lâm Nguyệt một cái:

"Tổ mẫu vẫn còn đang bệnh, ta có một số việc muốn cùng thế tử thương lượng một chút. Qua năm nay Khiêm ca nhi đã sáu tuổi, không biết thế tử là có dự định như thế nào?"

Bùi Lạc Bạch buông Khiêm ca nhi xuống, Khiêm ca nhi ôm lấy bát canh ngọt, vùi đầu cặm cụi hẳn ra. Hắn nhìn Giang Lâm Nguyệt một cái.

"Ngươi lui xuống trước đi!"

Giang Lâm Nguyệt rủ mắt xuống, không tình nguyện quay người rời đi. Đáy mắt nàng ta là một mảnh đen đặc, tựa như có gió táp mưa rào, bàn luận chính là chuyện của con trai nàng ta, nàng ta vì sao lại không thể nghe.

Thanh âm Cố Nam Chi ở sau lưng nàng ta vang lên, nàng ta vểnh tai tập trung lắng nghe.

"Là muốn cho thằng bé đọc sách đi con đường quan văn? Vẫn là giống với thế tử?"

Bùi Lạc Bạch không hề nghĩ ngợi:

"Tự nhiên là để thằng bé đi con đường khoa cử."

Cố Nam Chi hiểu rõ, thật đúng là giống y như kiếp trước, nàng gật đầu nói:

"Vậy thì nên chuẩn bị mời lão sư vỡ lòng cho Khiêm ca nhi, không biết trong lòng thế tử đã có nhân tuyển thích hợp chưa?"

Bùi Lạc Bạch nghĩ nghĩ:

"Cái này ngược lại là chưa có."

Thật sự là hắn còn chưa có nghĩ đến sâu xa như vậy, như vậy xem ra Cố Nam Chi đúng là một đích mẫu đủ tư cách.

Cố Nam Chi tìm đến hắn thật là vì Khiêm ca nhi sao? Nếu như nghĩ như vậy vậy coi như mười phần sai, nàng đến chỉ là vì phá hoại cơ hội hai người bọn họ ở riêng với nhau.

Không nói ra được uất ức mới là ấm ức nhất, nàng muốn để cho Giang Lâm Nguyệt một mình nuốt xuống tất cả ấm ức.

Mùa đông khắc nghiệt, hít thở một hơi đều có thể phun ra sương trắng. Giang Lâm Nguyệt canh giữ ở ngoài cửa, thanh âm hai người nói chuyện không cao, nàng ta khó chịu muốn biết bọn họ đang nói thứ gì, chỉ có thể bắt được chút thanh âm đứt quãng, cả trái tim đều như bị treo lên.

Ước chừng qua thời gian một chén trà, Cố Nam Chi từ thư phòng đi ra, Bùi Lạc Bạch ôm Khiêm ca nhi, Khiêm ca nhi đã ngủ.

Hai người thương lượng chính là chuyện Khiêm ca nhi đọc sách, trong lòng Giang Lâm Nguyệt giống như bị mèo cào. Trên đường trở về, nàng ta liên tiếp nháy mắt với Bùi Lạc Bạch, Cố Nam Chi đều đã nhìn rõ ràng mỗi cử động đó, thời điểm mỗi lần Bùi Lạc Bạch sắp phát hiện, nàng liền cố ý nói chuyện, hấp dẫn lại sự chú ý của hắn.

Trên đường đi, Bùi Lạc Bạch cứ thế không nhìn lấy Giang Lâm Nguyệt một cái. Thấy nàng ta gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, khóe miệng Cố Nam Chi âm thầm cười nhẹ. So với không có chút nào hi vọng, hi vọng gần ngay trước mắt, nhưng trước sau chỉ chênh lệch một bước, càng sẽ sốt ruột sốt gan.



Thâm trạch hậu viện chưa từng thiếu biện pháp tra tấn người.

Ở kiếp trước, Giang Lâm Nguyệt có thể ở dưới mí mắt nàng, ẩn núp mười mấy năm, ếch ngồi đáy giếng, có thể thấy được tâm tính cùng dã tâm.

Đối phó với dạng người này, hạ độc cũng tốt, trượt chân rơi xuống nước cũng được, hơi cao minh một chút gài bẫy với nàng ta, đều lộ rõ vụng về. Từng chút từng chút ma diệt ánh sáng trong mắt nàng ta, đập nát tất cả hi vọng của nàng ta mới có thể để cho nàng ta như bị lăng trì, sống không bằng chết!

Giang Lâm Nguyệt vốn chỉ muốn chờ lúc Bùi Lạc Bạch rời đi, đuổi theo nói với hắn mấy câu, không nghĩ tới Cố Nam Chi tự mình tiễn hắn ra khỏi Lãm Nguyệt Các, sau đó nhìn hắn rời đi. Đến một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho nàng ta, nàng ta cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Trở lại Lãm Nguyệt Các, nàng ta lại không có cơ hội tiếp xúc Khiêm ca nhi. Nếu có chút việc để hoạt động cũng tốt, hết lần này tới lần khác Cố Nam Chi để cho nàng ta ăn ngon uống sướиɠ, không cho nàng động tay vào bất cứ việc gì, nếu như thật sự xem xét lại, nàng ta nói không ra đến một điểm sai lầm của Cố Nam Chi.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Nam Chi không chỉ không cho Giang Lâm Nguyệt tiếp xúc Khiêm ca nhi, cũng không cho nàng ta ra khỏi Lãm Nguyệt Các. Nàng ta ba phen bốn bận muốn đi tìm Bùi Lạc Bạch, toàn bộ đều bị nàng dùng thủ đoạn cản lại.

Nàng ta cả ngày không có việc gì, cả người càng ngày càng lo nghĩ bất an.

Bùi Lạc Bạch liên lạc lại với những bằng hữu trước kia, mỗi ngày đều uống đến say bí tỉ, căn bản không để ý tới nàng ta. Vết thương trên đùi lão phu nhân vẫn chưa khỏi, mấy ngày nay nằm ở trên giường cũng vô cùng an phận.

Triệu thị đương nhiên không cần phải nói, mỗi ngày trong lúc rảnh rỗi, so với Bùi Lạc Bạch còn uống nhiều hơn.

Hạ Linh nhìn không hiểu thâm ý ở trong đó, còn phàn nàn với Cố Nam Chi:

"Tiểu thư, Lãm Nguyệt Các của chúng ta cũng không nuôi người rảnh rỗi, người vì sao không cho Nguyệt Nương kia làm việc?"

Thu Từ cười hỏi Hạ Linh:

"Vậy ngươi cảm thấy thời điểm nàng ta có việc để làm thì có tinh thần, hay là trong thời điểm rảnh rỗi, nhìn có tinh thần hơn?"

Hạ Linh bị nàng ta hỏi, nàng rướn cổ lên nhìn Giang Lâm Nguyệt một cái, cau mày nói:

"Làm sao ta lại thấy nàng ta đều nhàn đến sắp bệnh tới nơi?"

Thu Từ cười không nói, nàng đã sớm nhìn ra dụng ý của tiểu thư.

Một ngày này, buổi chiều, Cố Nam Chi cố ý để Giang Lâm Nguyệt nghe được thanh âm nàng và Khiêm ca nhi vui cười.

"Mẫu thân, mẫu thân......"

Khiêm ca nhi từng tiếng từng tiếng gọi nàng là mẫu thân, bên trong giọng trẻ con non nớt không nén được sự vui vẻ.

Một tiếng gọi mẫu thân này, giống như dầu nóng hổi tạt vào trong lòng Giang Lâm Nguyệt. Nàng ta cũng nhịn xuống không được nữa, không để ý Hạ Linh ngăn cản, xông vào vào bên trong nhà:

"Thế tử phu nhân, ta muốn gặp thế tử phu nhân."