editor: Khả Kỳ
"Thật sự là một điểm quy củ cũng đều không hiểu, ở trước mặt thế tử phu nhân cũng dám tự xưng ta, từ lúc ngươi bước vào cái Hầu phủ này, đối với tất cả chủ tử đều phải xưng nô tỳ, ở trước mặt thế tử phu nhân chỉ có thể tự xưng nô tỳ, ngươi có nhớ kỹ chưa?"
Thu Từ không giống với Hạ Linh thần sắc nghiêm nghị như vậy. Tiếng nói nàng ta thanh lãnh, đọc nhấn nhá rõ từng chữ chậm rãi không vội.
Chính là một màn như vậy lại khiến Giang Lâm Nguyệt trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nàng ta bất an nắm chặt ống tay áo, trong lòng tràn đầy đắng chát.
"Nô, nô tỳ biết rồi."
Cố Nam Chi ra hiệu cho hai người bọn họ lui ra, nàng cười khẽ một tiếng:
"Nguyệt Nương, Khiêm ca nhi là không thể rời ngươi được, nhưng đây chẳng qua là lúc trước, bây giờ thằng bé là nhi tử của ta, ta là mẫu thân danh chính ngôn thuận của thằng bé, mong ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi chỉ là nhũ mẫu của nó, chờ ca nhi lớn thêm chút nữa, ngươi cảm thấy thằng bé còn cần đến ngươi sao?"
Giang Lâm Nguyệt nghẹn một hơi, nàng ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Nam Chi, chậm rãi cúi đầu xuống.
"Nhưng mà......"
"Khiêm ca nhi lại đây nào."
Cố Nam Chi mỉm cười hướng Khiêm ca nhi vẫy vẫy tay.
"Mẫu thân!"
Khiêm ca nhi cầm một tiểu lão hổ làm từ cây trúc, cười cười chạy đến trước chân nàng. Cố Nam Chi ôm lấy thằng bé đặt ở trên đùi, ôn nhu hỏi:
"Buổi sáng hôm nay con có đồng ý ở lại đây chơi với mẫu thân không?"
Khiêm ca nhi cầm tiểu lão hổ trong tay, ánh mắt nhịn không được quay lại nhìn ngắm một rương lớn đầy ắp đồ chơi mới lạ bên kia, sau đó thằng bé ngẩng đầu nhìn Giang Lâm Nguyệt một cái. Phụ thân và tằng tổ mẫu đều muốn mình thân cận với mẫu thân hơn, mình ở lại dây sẽ không sao đâu! Lại nói buổi chiều mình sẽ trở về rồi.
Thế là, thằng bé cười gật đầu:
"Hài nhi đồng ý."
Đáp án này không có chút nào ngoài ý muốn của Cố Nam Chi, không có ai hơn hiểu rõ sở thích của Khiêm ca nhi so với nàng.
"Ngươi nghe thấy chưa?"
Nàng nhìn Giang Lâm Nguyệt một cái, Giang Lâm Nguyệt còn muốn nói điều gì, đã nghe nàng nhạt tiếng nói:
"Lui ra đi!"
Giang Lâm Nguyệt chỉ có thể lui ra.
Nhìn qua bóng lưng nàng ta thất hồn lạc phách, Cố Nam Chi hài lòng câu lên khóe môi, nàng ta coi là Khiêm ca nhi là của nàng ta, Bùi Lạc Bạch là nàng ta, Hầu phủ cũng là của nàng ta.
Nếu nàng cướp từng thứ từng thứ đi thì sao?
Giang Lâm Nguyệt bước thấp bước cao ra khỏi Lãm Nguyệt Các, đến thẳng thư phòng của Bùi Lạc Bạch.
Bởi vì nàng ta là nhũ mẫu của Khiêm ca nhi, trong phủ lại chỉ có một ca nhi này, tất cả mọi người đều nguyện ý nể chút tình cho nàng ta mấy phần, lại cũng không ai ngăn cản.
"Hồ nháo, sao nàng lại tới đây?"
Thấy Giang Lâm Nguyệt vậy mà tìm đến thư phòng, Bùi Lạc Bạch không hài lòng nói.
"Hiển ca ca, thế tử phu nhân đã để Khiêm ca nhi ở lại Lãm Nguyệt Các, ta lo lắng nàng sẽ làm điều bất lợi với Khiêm ca nhi, xin chàng đi xem một chút có được hay không. Khiêm ca nhi là ruột thịt tâm can của ta, nếu vạn nhất thằng bé có việc gì, ta cũng sống không nổi nữa."
Khi vừa gặp Bùi Lạc Bạch, Giang Lâm Nguyệt đã bắt đầu khóc lóc, khóc đến mềm yếu thê lương, cũng có một phen tư vị đặc biệt.
Nghĩ tới những năm này nàng ta bị ủy khuất, bây giờ theo hắn vào phủ lại chỉ có thể làm nhũ mẫu Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch rốt cuộc cũng không buông xuống lời nói nặng lời.
"Được rồi, nếu còn khóc nữa sẽ rất khó coi. Cố Nam Chi không phải người như vậy, nàng ta biết ta bây giờ thân thể bị tổn thương, nếu muốn sống được tốt tại Hầu phủ, về sau chỉ có thể dựa vào Khiêm ca nhi, nàng ta phàm là có chút đầu óc, cũng sẽ không đối xử khắt nghiệt với Khiêm ca nhi."
Nói thì nói như thế, nhưng lại không chịu nổi Giang Lâm Nguyệt cầu khẩn, hắn vẫn đi Lãm Nguyệt Các một chuyến.
"Mẫu thân người nhìn xem, người mau nhìn xem, vẫn là tiểu lão hổ con chạy nhanh, người thua rồi, ha ha ha......"
Vào đến Lãm Nguyệt Các, Bùi Lạc Bạch liền nghe được tiếng cười vui sướиɠ của Khiêm ca nhi.
Đến khi vào trong phòng, hắn phát hiện Cố Nam Chi vậy mà đang chơi đùa cùng Khiêm ca nhi.
Khiêm ca nhi cầm một con hổ con, Cố Nam Chi cầm một con khỉ nhỏ, đều làm từ cây trúc, nhưng hơn ở chỗ tinh xảo, đẩy một cái là có thể chạy về phía trước rất xa.
"Sao thế tử lại tới đây?"
Cố Nam Chi biết ngay Giang Lâm Nguyệt sẽ trở về tìm Bùi Lạc Bạch, hắn nhất định sẽ tới. Nàng cười cười thả con khỉ nhỏ trong tay xuống, đứng dậy gọi người phà trà cho hắn.
Bùi Lạc Bạch nhìn một cái rương đầy đồ chơi mới lạ kia, cười nói:
"Không có việc gì, ta chỉ là đến thăm Khiêm ca nhi."
"Phụ thân người đã đến rồi, nơi này của mẫu thân có thật nhiều đồ chơi vui, con có thể ở lại đây chơi không?"
Khiêm ca nhi còn tưởng Bùi Lạc Bạch là tới mang thằng bé rời đi, chu chu cái môi nói.
"Được, con muốn ở lại đây chơi bao lâu thì chơi bấy lâu."
Được Bùi Lạc Bạch đồng ý, Khiêm ca nhi quay đầu liền đi chơi, Hạ Linh và Thu Từ bồi tiếp thằng bé, cũng là tiếng cười nói không ngừng.
Bùi Lạc Bạch chỉ đợi một lát đã rời đi.
Thấy hắn trở lại một mình, Giang Lâm Nguyệt lập tức nghênh đón:
"Khiêm ca nhi đâu?"
"Nguyệt nhi, Cố Nam Chi đối với Khiêm ca nhi rất tốt, nàng không cần luôn luôn lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ."
Bùi Lạc Bạch hạ giọng nói, Giang Lâm Nguyệt không thể tin nhìn hắn, nàng ta nói giọng đầy đắng chát:
"Nàng ta cho dù đối tốt với Khiêm ca nhi, còn có thể tốt hơn cả ta sao?"
Bùi Lạc Bạch thở dài một cái:
"Ta biết trong lòng nàng khó chịu, nhưng việc này là chúng ta đã sớm thương lượng xong, ta cho là nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý. Nàng phải học được nhẫn nại hiểu không? Ta cam đoan sẽ không để cho nàng nhẫn nại quá lâu, chờ ta thành công thừa kế tước vị......"
Còn lại hết thảy đều không nói ra.
Liên tiếp hai ngày, Khiêm ca nhi đều ở lại Lãm Nguyệt Các không chịu rời đi, chỉ đến ban đêm về Tùng Thọ Đường đi ngủ. Giang Lâm Nguyệt mặc dù khó chịu nhưng cũng vô kế khả thi, chỉ có thể đem tất cả tinh lực đều đặt ở việc lấy lòng lão phu nhân.
Mấy ngày nay trong phủ gió êm sóng lặng.
Đến ngày thứ ba, chuyện về bài vị lão Hầu gia vỡ ra đột nhiên lưu truyền xôn xao khắp nơi. Rõ ràng Bùi Lạc Bạch đã hạ lệnh cho những người hạ nhân hầu hạ cận thân hôm đó không được nói ra, cũng không biết tại sao lại bị truyền ra.
Trong lúc nhất thời cái gì cũng nói được, thậm chí có người còn nói Khiêm ca nhi là tai tinh, cho nên tổ Tông mới không chịu nhận hắn.
Giang Lâm Nguyệt nghe được những lời đồn đãi này, tức giận đến mức mém chút tắt hơi. Những ngày này nàng ta ăn ngủ không yên, chính là sợ có người đem chuyện này thổi phồng lên.
"Lão phu nhân xin ngài làm chủ cho Khiêm ca nhi với! Bọn họ không biết, chẳng lẽ ngài không rõ ràng thân phận của Khiêm ca nhi sao? Ta hoài nghi đây là có người cố ý muốn hại Khiêm ca nhi, nếu không sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy. Ngài nghĩ xem trong phủ này ai sẽ trăm phương ngàn kế hại Khiêm ca nhi như thế này?"
Nàng ta ngay lập tức chạy đến trước mặt lão phu nhân cáo trạng, kỳ thật nàng ta vẫn luôn muốn nói những lời này, chỉ là không có tìm được cơ hội thích hợp thôi.
Lão phu nhân trầm mặt, bà ta sống đến từng tuổi này rồi, còn có thể nghe không ra thâm ý trong lời nói của nàng ta sao. Bọn họ đều biết thân phận của Khiêm ca nhi, ngoại trừ Chi Chi, Giang Lâm Nguyệt liền nói rõ sự khác biệt trong đó, là Cố Nam Chi đang hại Khiêm ca nhi.
Bà ta lườm Giang Lâm Nguyệt một cái, quay đầu nhìn Tống ma ma nói:
"Đi mời thế tử phu nhân tới."