Chương 25: Cháy Rồi

Editor: Khả Kỳ

Cố Nam Chi không chỉ có mời lão phu nhân, còn cho người mời Triệu thị và Bùi Lạc Bạch, Giang Lâm Nguyệt đi theo lão phu nhân cùng đi đến tiền viện.

Chờ đến thời điểm bọn họ theo tới tiền viện, tiền viện đã chật kín người, một mảng đông nghịt, tất cả hạ nhân trong phủ hầu như đều đã đến.

"Chi Chi con làm cái gì vậy?"

Lão phu nhân không hiểu, nàng bày một trận thế lớn như vậy, là để làm gì?

Bùi Lạc Bạch và Triệu thị cũng đoán không ra mục đích của nàng, tất cả đám người đều đang nhìn nàng. Cố Nam Chi thần sắc lãnh đạm, gương mặt ngọc trắng ngần như sứ hòa với tức giận nhàn nhạt, nàng cho người đổ hai thùng nước trên mặt đất.

Đang là lúc rét đậm, nước trong nháy mắt ngưng kết thành băng.

"Chắc hẳn là tổ mẫu còn có mẫu thân cũng đã nghe đến lời đồn đại kia. Bây giờ Khiêm ca nhi là con trai trưởng của con, càng là ca nhi đường đường chính chính trong phủ, nhưng bọn họ dám tính kế với Khiêm ca nhi như vậy, quả thực gan to bằng trời. Hôm nay nếu không đem bắt lại người đã phát tán lời đồn đại kia, con cũng không xứng làm đích mẫu của Khiêm ca nhi."

Giọng nói của nàng băng lãnh, thời điểm này nói ra vô cùng sắc bén.

Ngay cả lão phu nhân và Triệu thị đều là lần đầu tiên thấy dáng vẻ tức giận của nàng.

Lão phu nhân gật đầu:

"Con nói rất đúng, nhất định phải đem kẻ đã hãm hại Khiêm ca nhi bắt lại."

Bà ta híp híp mắt, ánh mắt lăng lệ lộ ra nham hiểm. Mấy ngày nay, bà ta bị chuyện bài vị quấy nhiễu tâm thần không yên, vừa nhắm mắt lại liền nhớ lại một màn kia ở từ đường, trong lòng rốt cuộc đối với Khiêm ca nhi đã nổi lên chút tâm tư khác.

Nhưng bà ta có thể nghĩ như vậy, người khác lại không thể sao.

Bùi Lạc Bạch lạnh mặt nói:

"Việc này tuyệt đối không thể nhân nhượng."

Cố Nam Chi cho truyền mấy cái bà tử hung hãn nhất, tất cả đều quỳ gối trên băng, những ngày này dù không làm gì thì cái lạnh cũng rất nhanh sẽ làm cho người ta chết cóng. Gió rét thấu xương lạnh như dao cắt, lại quỳ gối trên băng, tư vị kia ngẫm lại đều như muốn đòi mạng.

"Nói, các ngươi là từ đâu nghe được những lời nói vô căn cứ này? Nếu như thành thật khai báo còn có đường sống, nếu không ác ý hãm hại chủ tử, các ngươi đều biết sẽ có hậu quả như thế nào."

Đôi mắt hạnh của Cố Nam Chi ẩn giấu hàn băng, chiếc trâm bạch ngọc trên đầu trong ánh sáng lạnh lẽo của mùa đông chiết xạ ra một đạo hàn mang chói mắt, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Mấy cái bà tử lưỡi dài bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, chỉ quỳ trong chốc lát mấy bà này đã quỳ không nổi, sau đó nhao nhao quay đầu nhìn về phía Triệu bà tử phụ trách thu mua, run rẩy nói:

"Thế tử phu nhân, lão nô đều là nghe Triệu bà tử nói."

Cố Nam Chi chậm rãi nhìn về phía Triệu bà tử, thần sắc của nàng vẫn nhàn nhạt như cũ, tự dưng vô cùng khϊếp người, nghênh tiếp ánh mắt của nàng, Triệu bà tử lập tức nằm rạp trên mặt đất, lớn tiếng kêu oan.

Chẳng biết tại sao nhìn thấy Triệu bà tử, ánh mắt Tống ma ma bên người lão phu nhân lấp lóe.

Cố Nam Chi căn bản không nghe bà ta phí lời, trực tiếp gọi người đem bà ta trói lại:

"Nếu ngươi không nói, thì đi vào trong ngục mà suy ngẫm lại đi!"

Mấy tên người hầu kéo Triệu bà tử lên rồi dẫn đi.



"Thế tử phu nhân tha mạng a! Lão nô cũng là nghe Tống ma ma nhàn thoại vài câu."

Đột nhiên bị lôi ra, sắc mặt Tống ma ma đột biến, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất:

"Lão nô oan uổng a!"

Cho dù ai đều không nghĩ tới, cuối cùng vậy mà bắt được Tống ma ma bên người lão phu nhân.

Tống ma ma là ai vậy?

Đây chính là tâm phúc của lão phu nhân!

Những lời này bà ta lại là từ bên trong miệng ai mà nghe được?

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của mọi người vô cùng vi diệu.

Chỉ có Cố Nam Chi đáy mắt thoáng qua mỉm cười.

Lão phu nhân cũng không nghĩ tới là kết quả này, tra tới tra lui vậy mà tra được trên đầu bà ta. Trong âm thầm bà ta đã từng phàn nàn với Tống ma ma, thật không nghĩ đến điêu nô lớn mật này lại dám đem toàn bộ lời bà ta nói truyền ra ngoài.

Sắc mặt bà ta run lên:

"Được lắm! Ngươi cái điêu nô lớn mật, ngươi làm sao dám tính kế ca nhi trong phủ, ta thấy là ngươi chính là cũng không muốn sống nữa."

Trong mắt nàng mang theo ý vị uy hϊếp, Tống ma ma trong nháy mắt sửa lại lời nói, trên mặt bà ta hối hận đan xen:

"Lão phu nhân tha mạng a! Lão nô là nhất thời uống say mới có thể hồ ngôn loạn ngữ, lão nô biết sai rồi, thật sự đã biết sai rồi, cầu xin lão phu nhân xem lại phân thượng lão nô đã hầu hạ nhiều năm, tha cho cái mệnh tiện này của lão nô với."

Chính là cho Tống ma ma một trăm cái lá gan, bà ta cũng không dám nói dính líu gì đến lão phu nhân.

Nhưng người sáng suốt đều biết đây là chuyện gì đã xảy ra.

Giang Lâm Nguyệt cũng không nghĩ tới lại là kết quả này, nàng ta cũng không ngốc, suy nghĩ cả nửa ngày những lời này lại là từ bên trong miệng lão phu nhân nói ra, thật sự là rất được.

Triệu thị có chút ngây người, không thể tin nhìn lão phu nhân, bà ấy đúng là đã nghĩ như vậy sao?

Bùi Lạc Bạch là hoài nghi Cố Nam Chi, dù sao biết người biết mặt không biết lòng, nhưng hắn nghìn tính vạn tính không nghĩ tới, đúng là tổ mẫu, bà ấy chính là đã biết chuyện Khiêm ca nhi là huyết mạch của hắn.

Hắn thất vọng nhìn lão phu nhân, trong mắt còn mang theo ý trách cứ, tựa hồ muốn nói: "Tổ mẫu ngài tại sao có thể làm như vậy?"

Cố Nam Chi chỉ xử lý những người khác, nàng không muốn động vào những người bên cạnh lão phu nhân.

"Tổ mẫu, việc quan hệ đến danh dự Khiêm ca nhi, Tống ma ma liền giao cho tổ mẫu xử trí, ta tin tưởng tổ mẫu nhất định sẽ trả cho Khiêm ca nhi một cái công đạo."

Sau đó, nàng lia đôi mắt lạnh lẽo nhìn đám người, gằn từng chữ:

"Chuyện về bài vị lão Hầu gia, ta đã cho người điều tra rõ ràng, năm ngoái từ đường bị ngập nước, bài vị lão Hầu gia đã bị dính nước, trời mùa đông gió thổi qua, cộng thêm việc không khí rất lạnh, bấy giờ bài vị mới bị vỡ ra, không có quan hệ gì đến lời nói quỷ thần, về sau ai còn dám tính kế Khiêm ca nhi, ta quyết không khoan dung."

Nói xong câu đó, nàng quay người rời đi.



Nàng chỉ cần chứng minh trong sạch của mình là đủ rồi, còn lại để bọn họ chó cắn chó đi thôi! Dù sao bọn họ cũng chẳng có người nào tốt đẹp.

Bùi Lạc Bạch ngưng thần nhìn bóng lưng của nàng một cái, trong lòng khẽ động, nàng đối đãi với Khiêm ca nhi ngược lại là rất tốt.

Lão phu nhân đem Tống ma ma đưa đến thôn trang ở ngoài thành.

Hôm nay một màn này, càng giống như nháo một màn kịch.

Trở về Tùng Thọ Đường.

"Tổ mẫu, đến Chi Chi đều biết bảo vệ Khiêm ca nhi như vậy, thằng bé nhưng là tằng tôn nhi ruột thịt của người, người chính là nghĩ thằng bé như vậy sao? Người thật sự làm con quá thất vọng."

Bùi Lạc Bạch để lại câu nói này rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Lão phu nhân giật giật cái mỏ, đến cuối cùng cũng không có mở miệng. Cái gì mà từ đường ngập nước, đều là lời nói vô căn cứ, bị tai họa chính là bà ta, đau nhức không ở trên người bọn họ, bọn họ tự nhiên nói ra nhẹ nhõm.

Đến trưa, Giang Lâm Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt lão phu nhân, theo nàng ta thấy cái cái lão bà ngoan độc này mới chính là tai tinh.

Cố Nam Chi đóng cửa lại, trải qua những ngày tháng riêng tư nhỏ bé của mình.

Đến buổi đêm, Giang Lâm Nguyệt theo thường lệ tới đón Khiêm ca nhi, Khiêm ca nhi lưu luyến không rời trở về với nàng ta, lúc gần đi cẩn thận mỗi bước đi.

"Chờ ngày mai con lại đến bồi mẫu thân."

Hạ Linh nhịn không được cười nói:

"Lúc này mới mấy ngày Khiêm ca nhi đã thân thiết với tiểu thư như vậy, chờ lúc hắn trưởng thành, nhất định sẽ không quên cái tốt của tiểu thư."

Cố Nam Chi rủ xuống mi mắt, có đúng không? Làm sao biết được hắn chính là một đầu Bạch Nhãn Lang không thể nuôi dưỡng. Mọi chuyện nàng đều chìu theo hắn, hắn tự nhiên sẽ thân thiết với nàng. Ánh nến lúc sáng lúc tối rọi vào trên mặt nàng, khóe miệng nàng hiện lên một tia cười lạnh.

Hôm nay chính là ngày thứ ba.

Tùng Thọ Đường đốt an thần hương, lão phu nhân rất nhanh đã ngủ thϊếp đi. Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, bà ta đột nhiên nhìn thấy lão Hầu gia. Ông ấy đứng tại bên cửa sổ, dùng gương mặt trắng bệch kia, đôi mắt lạnh như băng nhìn trừng trừng bà ta, giống như là đang oán trách bà ta.

"Hầu gia, Hầu gia......"

Mặc kệ bà ta gọi thế nào, ông ấy cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ của ông ấy nhìn bà.

"A......"

Lão phu nhân kêu lên tiếng thét chói tai mở mắt ra. Bà ta quay đầu hướng cửa sổ bên kia giường nhìn lại, lão Hầu gia lại vẫn còn ở đó, bà ta chạy chân trần tới chỗ lão Hầu gia, muốn hỏi ông ấy một chút, ông ấy vì sao lại nhìn bà ta như vậy.

Ầm!

Bà ta sơ sẩy một cái, đυ.ng đổ cây nến trên bàn.

Chờ đến thời điểm nha đầu gác đêm phát hiện, lửa đã cháy lên.

"Cháy rồi, người đâu mau tới!"

Đột nhiên có một tiếng kinh hô đánh vỡ đêm đông yên tĩnh.