Editor: Khả Kỳ
Cố Nam Chi nói đến chuyện của Khiêm ca nhi, nàng chỉ nói Khiêm ca nhi là huyết mạch của Bùi Trường Khanh, Bùi Lạc Bạch niệm tình thằng bé mất phụ mẫu đáng thương, đã cùng lão phu nhân thương lượng, đem Khiêm ca nhi nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của nàng, Bùi Trường Khanh cuối cùng cũng đã chết ở trên chiến trường, kể từ đó, nàng cũng có thể có được cái thanh danh hiền lương.
"Hiền lương cái rắm chó, cần loại hư danh này có cái tác dụng gì? Dưới gối của muội vẫn chưa có con cái, nếu như đem nó nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của muội, chính là chiếm vị trí trưởng tử, về sau con của muội phải làm sao đây? Chẳng phải là phải thấp hơn nó một cái đầu à, Chi Chi muội cũng đừng phạm vào hồ đồ, loại chuyện này trăm hại mà không có một lợi, muội ngàn vạn không thể gật đầu. Bùi gia nếu dám làm khó dễ muội, hừ!"
Cố Nam Sơn lạnh giọng một tiếng, hắn vẫn luôn nhìn không vô cái bộ dáng dối trá đến cực điểm kia của Bùi gia, làm sao Chi Chi lại thích!
Cố Văn Hạc cũng cau mày, ngữ khí của ông ấy không lạnh lẽo cứng rắn giống như con trai. Tiểu nữ nhi và người vợ đã mất của ông giống nhau đến bảy phần. Mỗi lần nhìn nàng, ông ấy tựa như trông thấy thê tử của mình. Giọng điệu của ông nhu hòa dỗ dành nàng:
"Chi Chi, a huynh của con nói rất đúng, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, còn lâu mới có chuyện đơn giản như con nghĩ. Chẳng qua chỉ là một đứa bé, thấy đáng thương thì nuôi dưỡng ở bên người, cẩn thận giáo dưỡng cũng là phải, cần gì phải qua thừa tự trên danh nghĩa của mình chứ!"
Cùng ở kiếp trước giống nhau, cha và a huynh đều vô cùng phản đối, đáng tiếc nàng ngu ngốc, cô phụ bọn họ đã dụng tâm lương khổ. Kỳ thật khi đó nàng cũng đang do dự, lại bị Bùi Lạc Bạch nói một câu dỗ dành đến tìm không thấy nam bắc. Hắn nói:
"Chi Chi, chẳng lẽ nàng không muốn Khiêm ca nhi gọi ta một tiếng phụ thân, gọi nàng một tiếng mẫu thân sao? Khiêm ca nhi lớn lên sau này còn có thể bảo vệ hài nhi của chúng ta, như vậy chẳng lẽ không tốt sao?"
Hài nhi của chúng ta......
Nàng bị mấy chữ này ẩn chứa ôn nhu đả động.
Không để ý phụ thân và a huynh phản đối, kiên trì muốn đem Khiêm ca nhi nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của nàng.
Là nàng ngu xuẩn!
Về sau hắn lại ngày qua ngày lại tận lực né tránh nàng, lão phu nhân bên kia lại ép rất gắt, cuối cùng không thể không lấy cái chuyện hoang đường rằng thân thể hắn trên chiến trường bị thương để lừa gạt nàng, để nàng giúp đỡ ứng phó lão phu nhân.
Thấy nàng chậm chạp không sinh ra được hài tử, Giang Lâm Nguyệt lại quen thói làm cho lão phu nhân cùng Triệu thị vui vẻ, hai người đã rất nhanh cùng đứng về phía Giang Lâm Nguyệt.
Hiện giờ, không thể phủ nhận chuyện lão phu nhân đang chán ghét Giang Lâm Nguyệt.
Nhưng nàng biết, đây chỉ là tạm thời. Nàng bây giờ còn chưa có biện pháp nói cho phụ thân và a huynh về chuyện xấu xa giữa Bùi Lạc Bạch và Giang Lâm Nguyệt, nàng một mực khẳng định thì có thể để cho người ta tin tưởng sao?
Không chỉ sẽ khiến bọn hắn bị kinh động đến, mà còn khiến cho bọn hắn hành động càng bí mật hơn, nói không chừng bọn hắn sẽ còn cắn ngược lại. Nàng suy đi nghĩ lại nói:
"Cha, a huynh, lời hai người nói con đều hiểu, nhưng con tự có nguyên nhân của mình, chờ đến ngày đó hai người sẽ biết, hiện tại xin hai người tin tưởng con."
"Tin tưởng muội cái gì? Nhất định là Bùi Lạc Bạch lại đổ cho muội uống bùa mê thuốc lú gì rồi. Hôm nay làm sao lại không thấy hắn đến? Hắn chính là không dám tới đúng không?"
Cố Nam Sơn cũng không biết muội muội nhà mình đến tột cùng coi trọng Bùi Lạc Bạch ở chỗ nào! Hắn giúp hắn thay đổi còn không được sao?!
Cố Nam Chi thản nhiên nói:
"Muội chê hắn ta chướng mắt, a huynh sau này ở trước mặt muội không cần đề cập đến hắn ta. Lúc muội còn nhỏ tuổi vô tri, như thế nào lại nhìn trúng hắn ta, ánh mắt này của muội thật là không so được với a huynh và cha."
Hai người Cố Văn Hạc và Cố Nam Sơn tất cả đều dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn nàng. Đây là Chi Chi mà bọn họ quen sao? A! Trước kia phàm là bọn họ ở trước mặt nàng, chỉ cần dám nói một câu Bùi Lạc Bạch không tốt, nàng nhất định phải náo một chút tính tình.
Cố Nam Sơn dùng tay điểm một cái lên trán của nàng, trên mặt nhiều hơn mấy phần cưng chiều:
"Muội còn biết ánh mắt mình không tốt! Thật sự là khó coi, không được, ta đi ra xem một chút, mặt trời hôm nay có phải là mọc ra từ hướng Tây không."
Hắn nói xong thì đi ra ngoài.
Cố Văn Hạc cũng vô cùng vui mừng:
"Thật tốt, Chi Chi của chúng ta trưởng thành rồi."
Cố Nam Chi nhìn nhìn bọn họ, tim chua xót dâng lên từng đợt đau.
"Chi Chi, đêm nay ở lại nhà đi."
Ánh mắt Cố Văn Hạc sâu xa, Chi Chi hiện tại thông thấu, cũng là thời điểm nên gõ gõ Bùi gia một cái, thật sự cho rằng viên minh châu trong lòng bàn tay của ông ấy đang trèo cao lên Bùi gia bọn họ sao?!
Cố Nam Chi thống khoái đáp ứng, nàng cũng muốn vui vẻ ở cạnh phụ thân và a huynh, tẩu tẩu, còn có tiểu chất tử, lúc này tiểu chất nữ vẫn còn chưa được sinh ra đâu!
Chờ sau khi ra khỏi thư phòng Cố Văn Hạc, Cố Nam Chi nắm lấy ống tay áo của a huynh nhà mình, cùng hắn nũng nịu:
"A huynh, huynh có thể giúp ta hai chuyện hay không."
Nàng nói nói thuận thế ôm cánh tay a huynh nhà mình, nàng nhớ kỹ a huynh ăn nhất là cái bộ dáng này của nàng.
Ai biết Cố Nam Sơn liếc nàng một cái rồi chậm rãi rút cánh tay của mình về:
"Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân, ta hiện tại thế nhưng là của tẩu tẩu muội."
Cố Nam Chi ganh tỵ rồi, nàng buồn buồn đáp lại một tiếng, một mặt thì thấy vui thay huynh trưởng và tẩu tẩu, một mặt lại cảm thấy mình ngu ngốc đến buồn cười.
Cha là một người chung tình chuyên nghiệp nhất, lúc mẫu thân vẫn còn, trong nhà không có cái gì mà oanh oanh yến yến, chỉ có một mình mẫu thân thôi. Về sau mẫu thân đi rồi, trong tộc bao nhiêu người khuyên cha lại tìm một người biết nóng biết lạnh.
Cha đã nói như thế nào?
Ông ấy nói: "Ai cũng không phải nàng, ai cũng không bằng nàng."
Một câu đã gạt đi tâm tư tất cả mọi người.
Ca ca cũng như vậy, giữ mình trong sạch, cùng tẩu tẩu lưỡng tâm tướng hứa, nàng lại ngu ngốc nghĩ rằng nam nhi trên thế nhân đều trọng tình trọng nghĩa như vậy.
A, nàng thật đúng là ngu xuẩn, vẫn còn chưa tự biết.
"Chuyện gì cứ nói đi!"
Cố Nam Sơn thấy thần sắc nàng có chút hoảng hốt, cười vuốt vuốt trên đầu nàng.
Cố Nam Chi hạ giọng: "Muội muốn nhờ a huynh điều tra một chút về cái chết của Bùi Trường Khanh."
Nàng hoài nghi hắn chết có điều kỳ lạ.
Cố Nam Sơn sững sờ:
"Đang yên đang lành muội điều tra cái này làm gì?"
Cố Nam Chi tùy tiện tìm cái lý do lấp liếʍ cho qua, nhưng Cố Nam Sơn ở tại Hình bộ, nàng vụng về lấy cớ như này làm sao có thể giấu được hắn. Có điều thấy nàng không muốn nói, hắn mới tri kỷ không có hỏi tới thôi.
Hắn gật đầu đáp ứng: "Còn chuyện thứ hai?"
Cố Nam Chi bị hắn nhìn có chút xấu hổ, thanh âm nho nhỏ:
"Muội muốn nhờ a huynh giúp muội tìm một con ngựa gầy Dương Châu, tất cả yêu cầu muội đều viết ở trên."
(ngựa gầy Dương Châu: hay Dương Châu sấu mã, là một tính từ có ý vũ nhục đối với con gái thời xưa, ý nói có thể tùy ý tàn phá, chà đạp, giống như sai khiến làm nhục con ngựa nhỏ yếu bình thường. Mà “ngựa gầy=sấu mã” cũng chính là chỉ ấu nữ, mua về nuôi lớn có chút tư sắc dạy dỗ thành tiểu thư khuê các hoặc gái lầu xanh, sau đó bán cho quan lớn làm đồ chơi. Ngựa gầy Dương Châu là người đến ngay cả thϊếp thất cũng không được tính, chỉ có thể là món đồ chơi)
Vừa nói nàng vừa từ trong túi tay áo lấy ra một tờ giấy được xếp vuông vức.
Cố Nam Sơn mặt mũi tối sầm lại. Cái này làm sao càng nói lại càng không đứng đắn, nàng lại còn muốn cái gì mà ngựa gầy Dương Châu.
"Ngựa gầy Dương Châu không có, ngược lại ngựa chân ngắn thì trong nhà đang có một con, nếu muội muốn, lúc muội đi thì cứ dắt đi theo về."