Bùi Ngọc Nhi bị đẩy ngã lên trên sàng tháp, nàng cau mày dùng hai cánh tay chống đỡ thân thể ngước nhìn lên. Vu Lạc Vũ hiện giờ một thân nộ khí ngút trời, còn có vết máu tươi vương trên môi nàng. Bùi Ngọc Nhi cắn chặt môi dưới cũng thấy dâng lên một mùi máu.
"Ta..." Bùi Ngọc Nhi mở miệng ấp úng, không biết nói gì.
Vu Lạc Vũ tức giận tát lên mặt Bùi Ngọc Nhi, ngươi thật là lợi hại, đế vương một quốc gia ngươi cũng không để vào mắt chút nào. Ngắn ngủi có mười mấy ngày, số lần ngươi không vâng lời đơn giản là đếm không hết. Nếu ngay cả ngươi cô vương cũng không chế phục được thì còn gì là mặt mũi đế vương? Ngọn lửa giận trong lòng Vu Lạc Vũ bừng bừng bộc phát, nàng hung hăng nhảy lên giường thượng, sau đó đem hai tay Bùi Ngọc Nhi kiềm chế sau lưng. Bùi Ngọc Nhi phản ứng không kịp ngã xuống giường, hai tay lại đè chặt dưới lưng, nàng cả kinh thất sắc, vội cuống quít kêu lên.
"Ngươi muốn làm gì?"
Vu Lạc Vũ không thèm để ý đến Bùi Ngọc Nhi, nàng dùng tay trái đè chặt hai tay Ngọc Nhi dưới lưng, còn tay phải giữ chặt khuôn mặt nàng, sau đó từ từ cúi đầu một lần nữa hôn lên đôi môi đang run rẩy kia, thô bạo cùng cực.
Bùi Ngọc Nhi nghẹn ngào phát ra âm thanh phản kháng, nàng muốn nghiêng đầu chống cự nhưng lại bị Vu Lạc Vũ giữ chặt không thể động đậy, chỉ cần nàng nghiêng đầu một chút, lực đạo của Vu Lạc Vũ liền nặng hơn một phần, chực làm nàng đau đớn muốn rơi nước mắt.
Qua một lúc Vu Lạc Vũ mới từ từ buông lỏng lực đạo, nhưng nàng không phải là muốn bỏ qua cho Ngọc Nhi. Vu Lạc Vũ dời bàn tay đến bên cằm, dùng sức kềm chặt. Bùi Ngọc Nhi bị bóp chặt xương cằm, hàm răng đang nghiến chặt bị buộc phải mở ra, ngay lập tức đầu lưỡi của Vu Lạc Vũ vội vã đi vào. Bùi Ngọc Nhi càng chống cự, Vu Lạc Vũ càng phải làm. Nàng cũng muốn xem một chút, xương cằm của Bùi Ngọc Nhi bị khống chế làm sao cắn nàng được nữa?
"Đau..." Bùi Ngọc Nhi đau đớn kêu lên một tiếng, đầu lưỡi Vu Lạc Vũ vẫn còn ở bên trong miệng nàng ngang ngược quấy rối, hút chặt rồi ngậm lấy, còn khẽ cắn nhẹ lưỡi nàng, động tác kia không chút nhu hòa, thậm chí coi như là thô bạo, Vu Lạc Vũ chính là đang phát tiết. Nàng chính là muốn cho Bùi Ngọc Nhi thấy đến tột cùng ai mới là cọp, ai mới là mèo? Bùi Ngọc Nhi chỉ còn có thể nằm dưới thân Vu Lạc Vũ thuận theo ý nàng, Bùi Ngọc Nhi càng chống cự, càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của Vu Lạc Vũ, loại du͙© vọиɠ đó lớn đến nỗi Vu Lạc Vũ muốn đem nàng ăn sạch mới thỏa lòng. Cả Vu Quốc nàng cũng có thể nắm ở trong tay, kiêu ngạo như nàng, làm sao cho phép một Bùi Ngọc Nhi nhỏ bé được phản kháng, giãy giụa?
Bùi Ngọc Nhi vẫn còn giãy giụa thân thể phản kháng, nàng cũng có tự trọng, nàng không phải vật phẩm rẻ rúng, làm sao có thể để cho mình bị đặt ở dưới thân cưỡng bức hoan hảo, hơn nữa còn là bởi một nữ nhân? Đầu không thể động đậy, chân lại đá không được Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi chỉ còn dùng sức chật vật vùng vẫy hai tay. Tay Vu Lạc Vũ bị đè dưới lưng Ngọc Nhi sau một lúc đã bắt đầu tê dại, hiện giờ lại còn đang hôn đến nhập thần khiến nàng không còn sót lại một phân lý trí, Bùi Ngọc Nhi liền lợi dụng cơ hội đó rút tay ra khỏi trói buộc, rồi trở người bật dậy đẩy Vu Lạc Vũ ra khỏi người.
Đáng chết! Vu Lạc Vũ trong lòng mắng một tiếng, sau đó rời môi Ngọc Nhi, buông tay phải đang kiềm chế cằm của nàng ra rồi bắt đầu tháo đai lưng trên người xuống. Đai lưng vừa hạ giải, Vu Lạc Vũ đem nó rút ra rồi xoay người một cái kéo mạnh Bùi Ngọc Nhi đến bên tượng gỗ nơi đầu giường, cột chặt hai tay nàng vào đó.
Bùi Ngọc Nhi vùng vẫy thân thể, tán loạn kêu lên, cút ngay, ngươi buông ta ra, Vu Lạc Vũ cũng làm như không nghe thấy, tiếp tục trói chặt tay nàng. Nhưng vì Bùi Ngọc Nhi vùng vằng như vậy, Vu Lạc Vũ thật lâu mới có thể trói xong, bên tai vẫn là tiếng mắng loạn của nàng. Vu Lạc Vũ cau mày, phiền não không chịu nổi.
"Ngươi cảm thấy làm như vậy, cô vương sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao?"
"Buông ta ra, đồ khốn kiếp này!" Bùi Ngọc Nhi giãy giụa kêu to.
Vu Lạc Vũ cột chắc sợi dây rồi bắt đầu thoát hạ áo khoác, chỉ còn lưu trên người trung y, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Bùi Ngọc Nhi. Nàng lấy tay khẽ vuốt ve gương mặt Ngọc Nhi, sau đó nói.
"Tiểu Ngọc Nhi, ngươi thật là không thông minh, biết rõ như vậy sẽ càng chọc giận cô vương, sao còn phải như thế?"
Bùi Ngọc Nhi nhăn mặt quay đi né tránh vuốt ve của Vu Lạc Vũ, sau đó nhẹ hừ một tiếng "Ta không như vậy ngươi có thể bỏ qua cho ta sao? Trong lòng ngươi là có vấn đề, căn bản là đồ biếи ŧɦái mà!"
Kỳ quái, Vu Lạc Vũ nghe đến lời này không tức cũng không giận, nàng đưa tay nâng gương mặt Ngọc Nhi đến thật gần, sau đó cúi đầu xuống, hai mặt đối nhau chỉ cách một bàn tay, hơi thở của Bùi Ngọc Nhi toàn bộ phả lên trên mặt Vu Lạc Vũ. Hơi thở nàng thơm mát như hoa lan, chực đem tâm trí Vu Lạc Vũ quyến rũ đến tình mê ý loạn.
"Cô vương cũng rất kỳ quái, tại sao đối với ngươi lại có loại cảm giác này? Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cô vương muốn thì ngươi phải thuận theo cô vương, thần phục cô vương."
"Ngươi nằm mơ!" Bùi Ngọc Nhi mở miệng phản bác.
"Ngươi có quyền, cho nên có thể khống chế ta ở bên cạnh ngươi, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không thể bắt ta thuận theo ngươi..."
Bùi Ngọc Nhi còn chưa nói xong, liền bị Vu Lạc Vũ một tay bóp ở cổ.
"Phải không, cô vương có phải vẫn quá dung túng ngươi, cho nên hết lần này đến lần khác ngươi đều lớn gan như vậy?"
"Đúng... dù sao... ngươi cũng ... sẽ không gϊếŧ ta." Bùi Ngọc Nhi bị bóp cổ, đứt quãng nói.
"Haha.." Vu Lạc Vũ đột nhiên bị những lời này chọc cười, nàng buông tay phải đang bóp cổ Bùi Ngọc Nhi ra, sau đó ôn nhu nói.
"Tiểu Ngọc Nhi nói đúng, cô vương sẽ không gϊếŧ ngươi, cô vương sẽ đem ngươi lưu lại bên cạnh cô vương mãi mãi, sủng ái, cho đến khi cô vương băng hà, đến lúc đó tiểu Ngọc Nhi cũng phụng bồi cô vương táng ở hoàng lăng, có được không?"
Bùi Ngọc Nhi nghe lời này đột nhiên trợn to đôi mắt, nàng cho là lần trước Lạc Đế nói vậy chẳng qua là vì nàng tức giận, không nghĩ tới...
"Ngươi quên hẹn ước ba năm rồi sao? Ngươi là Lạc Đế, lời nói ra chính là thánh chỉ, làm sao lại có thể thay đổi như vậy?"
Vu Lạc Vũ cười cười.
"Đúng vậy, lời của cô vương chính là thánh chỉ, hẹn ước ba năm là thánh chỉ, đây cũng thánh chỉ. Nếu đã cùng là thánh chỉ, có thay đổi hay không cũng không trọng yếu."
"Ngươi...!" Bùi Ngọc Nhi giận đến nghẹn lời, nàng sớm đã biết Lạc Đế hèn hạ, lần này nhìn ra chân tướng của Vu Lạc Vũ nàng càng thêm quyết tâm chạy trốn, nếu hẹn ước ba năm đã không còn giá trị, nàng còn cần gì phải kiên thủ lời hứa.
Vu Lạc Vũ không để ý đến Bùi Ngọc Nhi đang tức giận, nàng vùi đầu thu lấy hinh hương trên cần cổ Ngọc Nhi, sau đó nói.
"Tiểu Ngọc Nhi, cô vương gặp lại ngươi thật sự rất vui vẻ, ngươi không phát hiện ra cô vương vui vẻ hơn, cũng cười nhiều hơn sao? Thời khắc ở cùng ngươi chính là lúc cô vương buông lỏng nhất, hạnh phúc nhất." Nói xong, Vu Lạc Vũ bắt đầu hôn lên cổ Bùi Ngọc Nhi.
"Ngươi buông ta ra! Ngươi... đồ khốn kiếp này, tiểu nhân hèn hạ!" Bùi Ngọc Nhi kêu to, thân thể kịch liệt vùng vẫy, hai chân đá lung tung ngăn trở Vu Lạc Vũ, không để cho nàng tiếp tục nửa điểm động tác. Bùi Ngọc Nhi nhất định không để Vu Lạc Vũ toại nguyện, Vu Lạc Vũ chỉ cần động vào nàng đã thấy ghê tởm, Vu Lạc Vũ ở cạnh bên càng làm cho nàng thêm phần chán ghét.
Bùi Ngọc Nhi vùng vẫy lộn xộn khiến cho nụ hôn của Vu Lạc Vũ không cách nào thực hiện, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng phiền não, Vu Lạc Vũ nâng tay lên, chớp mắt một cái liền điểm trúng huyệt đạo của Bùi Ngọc Nhi, khiến cho nàng không cách nào nhúc nhích, sau đó lấy ra long mạt đưa vào miệng nàng, để cho nàng không cách nào la hét.
"Ngươi biết không, cô vương thích nhất là dáng vẻ Tiểu Ngọc Nhi ngươi lúc say ngủ, khi đó nhìn ngươi thật nhu nhược, thật trìu mến đến chọc người". Vu Lạc Vũ hài lòng nhìn kiệt tác của mình, người bên dưới bị trói chặt hai tay, trong miệng tắc trứ long mạt, toàn thân không thể động đậy, y phục xốc xếch, mái tóc tán loạn xõa tung, chính là mê người đến nói không thành tiếng. Vu Lạc Vũ chưa từng đối đãi với người nào như vậy, lần đầu tiên mới mẻ khiến cho trái tim nàng khấp khởi phập phồng, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, quả thật muốn lập tức đem Bùi Ngọc Nhi hung hăng đè ở phía dưới yêu thương một phen.
Lần này Bùi Ngọc Nhi thật sự không thể động đậy được một chút, thân thể bị trói chặt nằm trên giường, cho dù dùng bao nhiêu kình đạo cũng không thể động đậy nửa phần. Bùi Ngọc Nhi tuyệt vọng, trong nháy mắt tâm liền trầm xuống, nàng biết Lạc Đế kế tiếp sẽ làm cái gì. Thật khờ mà, Bùi Ngọc Nhi tự giễu mình, vốn cho là cơn ác mộng chỉ phát sinh một lần, bây giờ mới nhận ra, chỉ cần Lạc Đế muốn, mỗi ngày cũng đều là ác mộng...
Một trận sóng nhiệt cuồn cuộn trào dâng, Vu Lạc Vũ lúc này đã không còn nhịn được, cúi đầu hôn lên vành tai Bùi Ngọc Nhi, nàng một chút cũng không muốn chờ thêm, thân thể nàng trên dưới tất cả đều đói khát kêu gào, muốn đem Bùi Ngọc Nhi đặt dưới thân, cùng nàng vui mừng hoan hảo. Từ vành tai đến cần cổ, hạ xuống xương quai xanh, Vu Lạc Vũ hôn Ngọc Nhi, hôn đến vong tình, chỉ cần động vào một chút cũng làm cho toàn thân Vu Lạc Vũ run rẩy, tim gắt gao thắt chặt lại, tay phải nàng nhu thuận vuốt ve lên xương bộ Bùi Ngọc Nhi, cảm nhận được nơi đó vô cùng mềm mại, cảm giác thoải mái tựa như cầm trong tay một loại miên hoa.
***
Bùi Ngọc Nhi vẫn còn ưm ưm kêu lên, nàng không cách nào nói chuyện, nhưng vẫn muốn phản kháng. Nàng không biết rằng, thanh âm này của nàng nghe vào trong tai Vu Lạc Vũ là cỡ nào cảm động, đơn giản giống như một khúc nhạc tuyệt vời, nó giống như là mồi dẫn lửa, phừng phực đem ngọn lửa trong lòng Vu Lạc Vũ kí©h thí©ɧ đến cháy bừng.
Vu Lạc Vũ đột nhiên ngồi dậy, không hề làm gì nữa, Bùi Ngọc Nhi ngước lên nhìn nàng, trong đáy mắt tràn đầy cầu xin, Ngọc Nhi không còn chút bận tâm đến tự tôn của mình, hiện giờ giữ gìn được bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Vu Lạc Vũ rất hài lòng với dáng vẻ này của Bùi Ngọc Nhi, thật nhu nhược, yếu ớt như chim nhỏ nép vào người ta. Vu Lạc Vũ đặt tay phải lên vạt áo ngoại sam của Bùi Ngọc Nhi, động tác êm ái chậm chạp, nhẹ nhàng rút ra từng chút từng chút, vạt áo từng điểm bị tháo ra, cuối cùng cũng hoàn toàn cởi xuống. Tâm của Bùi Ngọc Nhi cũng phảng phất đi theo động tác của Vu Lạc Vũ rơi vào vực sâu vạn trượng, nàng làm sao có thể bỏ qua cho mình? Bùi Ngọc Nhi hoàn toàn tuyệt vọng, không hề phát ra thêm một tiếng kêu nào nữa, trong lòng suy nghĩ, vậy cũng tốt, nếu đã không chịu bỏ qua cho mình, vậy thì mau một chút, nhanh chóng kết thúc đi.
Bùi Ngọc Nhi nhắm mắt lại, cảm giác được trên người y phục từng tầng từng tầng bị thoát hạ, cởi không hết Vu Lạc Vũ liền trực tiếp dùng nội lực đánh nát, cho đến cuối cùng không còn một mảnh trên người. Bùi Ngọc Nhi cắn chặt long mạt tắc trứ trong miệng, cảm giác sỉ nhục hung hăng giày xéo tâm can nàng.
Vu Lạc Vũ chực bị tiên cảnh phía dưới làm cho u mê, nàng ngây ngốc nhìn lên Tiểu Ngọc Nhi hiện giờ, da thịt nàng trắng ngần như tuyết, lớn nhỏ vừa phải, lại còn nơi hạ thể thần bí kia nữa... Thì ra Tiểu Ngọc Nhi của cô vương mỹ đến vậy, thế nào bây giờ cô vương mới phát hiện ra rằng nàng tốt đẹp đây? Vu Lạc Vũ mỉm cười, cúi đầu ngậm lên hạt tiểu hồng đậu nổi trên xương bộ của nàng.