Chương 24

Lúc Bùi Ngọc Nhi hồi cung đêm đã rất khuya, mặt trăng cong cong, gió thổi nhè nhẹ. Nàng đi theo Lý Như Ngọc, thân thể cứng ngắc, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cùng tiểu Hổ ca ca ầm ĩ thành như vậy, mãi mãi không còn gặp nhau nữa. Bùi Ngọc Nhi hít sâu một hơi, vậy cũng tốt, tình nguyện không gặp nhau nữa, cũng là để bảo toàn tính mệnh cho tiểu Hổ ca ca.

Lòng rất mệt mỏi, họa vô đơn chí, ngắn ngủi có mười mấy ngày đã đánh mất đi bao thứ quý báu. Bùi Ngọc Nhi nghĩ mãi không ra, tại sao lại là mình? Găp phải Lạc Đế rồi, phải chăng ý nghĩa rằng cả đời này cũng sẽ bị nàng đoạt mất? Nàng không phải cũng đã nói sẽ không buông tha cho mình, đến chết cũng phải cùng nàng hạ táng sao?

Nhưng Bùi Ngọc Nhi không cam tâm như vậy, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn nhiều nguyện ước chưa thực hiện. Bùi Ngọc Nhi khích lệ bản thân, không được sa sút, nàng càng quyết tâm chạy trốn, chạy trốn khỏi ma chưởng của Vu Lạc Vũ.

Cả ngày hôm nay rất mệt mỏi, Bùi Ngọc Nhi vốn muốn tắm rửa xong sẽ đi ngủ, nhưng vừa đẩy cửa bước vào thì phát hiện ra Vu Lạc Vũ đang ngồi trong nội điện, một trận chán ghét đột ngột trào dâng trong lòng. Vào lúc này nàng thật sự không muốn nhìn thấy Lạc Đế, người trước mắt hại nàng không còn công phu, không còn bằng hữu, không còn cả tự do. Nhưng bởi vì nàng là cao cao tại thượng quân vương, mình lại không thể động được đến nàng, thật buồn cười.

"Ngươi còn biết trở lại sao?" Vu Lạc Vũ buông cuốn sách đang cầm trên tay xuống, hướng Bùi Ngọc Nhi đi tới. Trong mắt nàng có một chút không vui, mình đã ở Dạ Yêu điện đợi chờ hơn một canh giờ rồi.

"Chuyện muốn làm dứt khoát, dĩ nhiên là cần thời gian." Bùi Ngọc Nhi lạnh lùng trả lời, gương mặt gầy yếu nhìn không ra một tia cảm xúc.

Vu Lạc Vũ đến gần Bùi Ngọc Nhi, tay không tự chủ được muốn khẽ vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm kia, nhưng vừa chạm tay lên lại bị Bùi Ngọc Nhi nhăn mặt né tránh, nàng lùi về phía sau một chút, sau đó vòng qua Vu Lạc Vũ tiến về bên giường. Khuôn mặt nàng không chút kiêng kỵ bộc lộ ra sự chán ghét, tựa hồ cho Vu Lạc Vũ là một loại quái vật đáng sợ vậy.

Vu Lạc Vũ thả tay xuống, nắm đấm siết chặt lại, nàng xoay thân thể hướng về phía Bùi Ngọc Nhi, lạnh lùng nói:

"Ngươi tránh cái gì?"

"Bởi vì ngươi làm chuyện không thích hợp."

"Không thích hợp?" Vu Lạc Vũ cười lạnh.

"Thế giới của cô vương không có chữ không thích hợp."

"Nhưng chúng ta cùng là nữ tử."

Vu Lạc Vũ gật đầu, lơ đễnh.

"Cô vương biết."

"Ngươi..." Bùi Ngọc Nhi cảm thấy mình có nhiều lời cũng vô ích, nàng đây là đối với mình làm cái gì, không vì nhân luân, đây là đang làm chuyện không biết xấu hổ!

Vu Lạc Vũ đi đến bên Bùi Ngọc Nhi lần nữa, sau đó nói.

"Ngươi biết không, hoàng cung là một nơi vô cùng bẩn thỉu, nơi này cái gì cũng có, từ từ sẽ biết cô vương làm những thứ chuyện này đối với ngươi, căn bản không coi là cái gì..."

"Vậy ngươi có hỏi ta chưa? Ta có nguyện ý làm những chuyện vô sỉ này với ngươi hay không?"

"Vô sỉ? Hahaha..." Vu Lạc Vũ ngồi trên ghế, uống một hớp trà sau mới nói.

"Vô sỉ chỗ nào? Người của hoàng thất nuôi một hai cấm luyến ở bên người cũng là chuyện bình thường, trên đời này người người mong được làm hoàng thất cấm luyến còn không được, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải."

"Cấm luyến?" Bùi Ngọc Nhi trợn to cặp mắt, nàng không hiểu cấm luyến là gì.

"Không hiểu sao? Ngươi chính là cấm luyến, là món đồ chơi của cô vương, là con rối gỗ không được phản kháng."

"Ta không muốn, vĩnh viễn cũng không làm!"

Ân, Vu Lạc Vũ gật đầu, thản nhiên nói.

"Cô vương biết ngươi sẽ không, ban đầu cũng không nghĩ sẽ để ngươi làm món đồ chơi của cô vương, nhưng chuyện không phải đã xảy ra rồi sao? Ngươi đã là nữ nhân của cô vương rồi."

"Đừng nói đến sự kiện kia nữa!" Bùi Ngọc Nhi nghe lời này, đột nhiên bịt chặt hai tai kêu to, không cho Vu Lạc Vũ nói tiếp. Nàng không cách nàng có thể nghe Vu Lạc Vũ thản nhiên nhắc đến chuyện mà nàng chỉ muốn chết để quên nó đi, thất thân nhất định không phải là nàng. Nàng ta vĩnh viễn cũng không thể hiểu được được loại đau khổ này! Bùi Ngọc Nhi hận chết Vu Lạc Vũ, nàng ta không bằng loài cầm thú, thản nhiên chà sát lên vết thương của người khác, thật uổng phí để nàng ta làm người!

L*иg ngực Vu Lạc Vũ bỗng nhiên nhói lên đau đớn, Vu Lạc Vũ cau mày, nâng tay phải che lại nơi đang nhói đau kia, không biết phải làm sao. Đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi như vậy tim mình lại đau đớn thế này? Chẳng lẽ cả buổi chiều nay cảm giác phiền muộn kia cũng bởi vì nàng sao? Vu Lạc Vũ nhìn về phía Bùi Ngọc Nhi, nàng vẫn đang cúi đầu che hai tai lại, một bộ dáng vẻ thống khổ, gương mặt tràn ngập nụ cười lúc sáng đã chợt tan biến đi.

"Ngọc Nhi" Vu Lạc Vũ đột nhiên gọi Bùi Ngọc Nhi.

"Ngươi có thể cười một cái cho cô vương nhìn, được không? "

Bùi Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ trong chớp mắt mặt nàng đã tràn đầy nước mắt.

"Ta tại sao lại phải cười với ngươi, ngươi có làm chuyện gì đáng để ta cười với ngươi? Ngươi xứng sao?"

Vu Lạc Vũ nghe lời này, ầm một cái từ trên ghế vụt đứng lên, hai bước đi thẳng đến trước mặt Bùi Ngọc Nhi, tay phải dùng lực bấm lên cổ nàng, không kiềm được tức giận "Ngươi thật là không sợ chết sao?"

"Sợ..." Bùi Ngọc Nhi hít thở không thông làm nàng nói chuyện có chút khó khăn, nàng dừng một chút nhưng nét mặt vẫn không biến chuyển.

"Ta chính là bởi vì quá sợ chết, cho nên mới trở thành bộ dáng như bây giờ."

Lời nói của Bùi Ngọc Nhi khiến cho Vu Lạc Vũ nhất thời không phản bác lại được, nàng không đợi Vu Lạc Vũ trả lời, lại cười lạnh mở miệng.

"Thế nào? Lại muốn đối xử với ta giống lần trước sao?" Lúc Bùi Ngọc Nhi nói lời này, trong mắt đều ngập tràn vẻ khinh thường.

Vu Lạc Vũ căm tức nhìn Bùi Ngọc Nhi, cuối cùng vẫn là buông tay ra. Tay vừa buông lỏng, Bùi Ngọc Nhi liền ôm cổ kịch liệt ho khan, nàng đã sắp đi đến cực hạn, nếu Vu Lạc Vũ bóp chặt thêm chút nữa, chỉ e nàng cũng không thể cầm cự được nữa.

Vu Lạc Vũ cúi đầu nhìn cử chỉ của Bùi Ngọc Nhi, người đó yếu ớt như vậy, chỉ cần siết nhẹ một cái, qua một lúc nàng nhất định sẽ không còn hô hấp. Nhưng rốt cuộc mình chẳng phải cũng không nỡ xuống tay sao? Luôn là đến cuối cùng sẽ mềm lòng, sẽ không thể gϊếŧ nàng. Trong lòng Vu Lạc Vũ lúc này tràn đầy mâu thuẫn, mình không nỡ gϊếŧ nàng, nhưng cũng lại vô cùng tức giận, đã từng có ai dám như vậy đối với mình? Ai lại không muốn được lưu lại cạnh bên mình, tại sao Bùi Ngọc Nhi lại khăng khăng không muốn? Tại sao nàng không thể ngoan ngoãn, tại sao nàng không chịu học cách nghe lời? Từ nhỏ đến giờ chưa ai được mình ân sủng đến mức này, Bùi Ngọc Nhi là người đầu tiên mình cưng chiều như vậy, hóa ra lại chính là nữ tử không biết điều nhất!

Bùi Ngọc Nhi vẫn còn gập người ho khan, nàng cảm giác phế quản vô cùng đau đớn, nước mắt không khống chế được trào ra. Vu Lạc Vũ nhìn thấy như vậy, trái tim lại không nhịn được đập loạn lên, cảm giác này thật sự là rất đáng ghét. Nàng cố gắng dằn xuống cảm giác khó chịu mãnh liệt kia, cúi xuống đem Bùi Ngọc Nhi ôm vào trong lòng, nàng ôm chặt Bùi Ngọc Nhi, tay phải nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí, hy vọng Ngọc Nhi có thể thoải mái một chút.

Thời gian từng giây từng khắc trôi qua, tiếng ho khan của Bùi Ngọc Nhi cũng đã từ từ dịu xuống, cho đến khi hoàn toàn ngưng lại. Vu Lạc Vũ ôm thật chặt Bùi Ngọc Nhi, trái tim cũng dần bình ổn, nhưng thay vào đó là một loại cảm giác khác. Cho tới bây giờ nàng mới phát hiện thì ra mình đã đem Bùi Ngọc Nhi ôm vào trong lòng, hai cánh tay cũng có thể cảm nhận được rõ thân thể gầy yếu của Bùi Ngọc Nhi, da thịt khẽ tiếp xúc với nàng, ở nơi đó không lớn không nhỏ lại dị thường mềm mại. Lạc Vũ còn nghe thấy bên tai một mùi hương mị hoặc, chính là mùi vị của Bùi Ngọc Nhi.

Vu Lạc Vũ buông hai cánh tay đang ôm chặt Bùi Ngọc Nhi ra, nàng nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi vẫn như cũ nhắm mắt, cau mày, vẫn là dáng vẻ rất khó chịu. Lúc này Bùi Ngọc Nhi không còn giương nanh múa vuốt, người đầy gai nhọn nữa, mà hiện giờ ở trong mắt Vu Lạc Vũ lại nhu nhược yếu ớt như một con mèo con. Mắt môi kia lúc này càng giống như một bức họa, chính là nhân gian tiên cảnh, từng nét từng nét đều là một thiên tuyệt bút.

Nhịp tim Vu Lạc Vũ rung động mạnh, nhưng nàng có thể cảm giác được, hiện giờ cùng cảm giác đập loạn lúc trước có điểm bất đồng. Nàng rõ ràng biết nàng bị khuôn mặt của Bùi Ngọc Nhi mê hoặc, Bùi Ngọc Nhi thật mỹ, lúc này lại càng vạn lần xinh đẹp hơn. Nét đẹp đó đượm màu nhu nhược, lại còn có một chút yếu ớt, để cho Vu Lạc Vũ từ trong đáy lòng sinh ra tâm niệm muốn che chở bảo bọc nàng. Vu Lạc Vũ muốn đem Ngọc Nhi ôm chặt vào trong lòng, yêu thương nàng, đau tiếc nàng.

Chần chừ một lúc, Vu Lạc Vũ liền cúi đầu hôn lên Bùi Ngọc Nhi. Trong lòng nàng khát vọng cực độ được ở bên cạnh Ngọc Nhi, bảo vệ nàng, yêu thương nàng. Lạc Vũ không kìm hãm được, trong lòng tràn đầy tất cả đều là một cảm giác sợ hãi, là lần đầu tiên nàng đau lòng đến như vậy.

***

Bùi Ngọc Nhi cảm giác được có một chút ướŧ áŧ bất ngờ đặt lên trên môi mình. Cặp mắt đang nhắm đột nhiên mở to ra, trước mắt nàng chính là khuôn mặt tuyệt mỹ của Vu Lạc Vũ thật gần dán vào mình, đó chính là môi của Lạc Đế, nàng đang hôn mình. Bùi Ngọc Nhi bỗng ngây người, đến khi cảm giác được môi của Vu Lạc Vũ đang ở trên môi mình nhẹ nhàng hôn sâu thì nàng mới kịp phản ứng, vội vàng nâng hai cánh tay lên phản kháng.

Con mèo nhỏ lại bắt đầu không ngoan rồi, thấy Bùi Ngọc Nhi nâng hai cánh tay lên phản kháng, Vu Lạc Vũ liền bắt lấy hai cánh tay lộn xộn kia đem bối chặt ở sau lưng Bùi Ngọc Nhi, động tác thật quyết liệt không gây chút trở ngại đến nụ hôn của nàng. Nàng đắm chìm thưởng ngoạn hương vị nơi miệng Bùi Ngọc Nhi, hôn đến vong tình, ở nơi đó giống như cam lộ thấm ướt lòng người, hương vị thật ngọt ngào ngon miệng. Vu Lạc Vũ ôm thật chặt thân thể Bùi Ngọc Nhi, khống chế Ngọc Nhi đang kịch liệt giãy giụa, sau đó tận tình cắn liếʍ lên đôi môi Ngọc Nhi đến ẩn ẩn phiếm hồng. Vu Lạc Vũ khí lực kỳ đại, Bùi Ngọc Nhi không phản kháng được, trong miệng lại một mực phát ra những âm thanh 'Ân...ân...ân'. Tuy Bùi Ngọc Nhi chính là phản kháng, nhưng vào tai Vu Lạc Vũ lại cảm thấy dễ nghe cực kỳ, nàng không thích hoan hảo cùng người câm, Bùi Ngọc Nhi như vậy lại càng có thể khơi mào du͙© vọиɠ bên trong thân thể nàng.

Đầu lưỡi Vu Lạc Vũ động tác như tiểu xà, linh hoạt liếʍ lấy hàm răng của Bùi Ngọc Nhi. Sau một lúc Lạc Vũ đã bắt đầu muốn bất mãn, nàng còn muốn đi vào bên trong Bùi Ngọc Nhi, ngậm lấy lưỡi nàng, thưởng thức cam lộ của nàng nhiều hơn, vậy mà Bùi Ngọc Nhi lại cắn chặt hàm răng, không để Vu Lạc Vũ có thể tiến thêm một chút. Vu Lạc Vũ buông tay phải đang kiềm chế hai tay Bùi Ngọc Nhi ra, nhẹ nhàng hướng lên người nàng, tay mềm mại trượt lên ngực ôm lấy vuốt ve.

"Aaa" Bùi Ngọc Nhi giật mình liền mở miệng kêu lên một tiếng, ngay lập tức đầu lưỡi Vu Lạc Vũ thật nhanh tiến sâu vào miệng nàng, sau đó bắt đầu liếʍ lên lưỡi nàng, mang theo nó khuấy đảo đến điên dại. Vu Lạc Vũ đang hôn đến nhập thần, trên lưỡi đột nhiên lại bị một trận đau nhói. Thoáng chốc mùi máu tươi tràn ra trên miệng.

"Đau!" Vu Lạc Vũ cau mày đẩy Bùi Ngọc Nhi ra. Sau đó nàng lấy hai ngón tay đặt lên trên môi, nhìn thấy chính là hai ngón tay dính đầy máu đỏ. Vu Lạc Vũ tức giận nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Nhi, quát lên.

"Ngươi lại dám cắn cô vương?"