Chương 18

Tên thủ vệ gắt gao tiến vào Vĩnh Cát điện, không dám nhìn trước ngó sau. Hắn sinh ra hai mươi năm lần đầu tiên mới được đi vào nơi trang nghiêm cao quý thế này, trong lòng không khỏi bần thần lo lắng. Hơn nữa lại sắp được gặp Vu vương, người vĩ đại nhất, hoàn mỹ nhất Vu Quốc, thật sự nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ có ngày này.

Đi đến thư phòng, vị công công ngừng cước bộ gõ nhẹ lên cánh cửa, sau khi nghe tiếng Niệm Tuyết truyền "Vào đi!" mới thật cung kính bước vào.

Viên thủ vệ lúc này có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, chỉ hận không thể chạy vọt ra ngoài, hắn quỳ trên mặt đất run rẩy hô lên:

"Ngô vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Đứng lên." Vu Lạc Vũ hơi khó chịu. Bây giờ đã là canh bốn, còn có chuyện gì kinh động đến mình chứ?

"Hồi bệ hạ, nô tài trong lúc tuần tra đêm nay phát hiện một thích khách..."

"Có thích khách thì đem ra chém, chuyện như vậy còn kinh động đến cô vương?". Không chờ hắn nói xong, Vu Lạc Vũ lạnh nhạt cắt lời. Vu Lạc Vũ vốn không để tâm đến chuyện này, bên người nàng luôn có rất nhiều cao thủ ngầm bảo hộ, chỉ một tên thích khách nho nhỏ mà cũng đi quấy rầy việc xử lý chính sự của nàng sao, thật là đáng chết!

"Không... không phải bệ hạ.". Tên thủ vệ có chút khϊếp đảm, Vu vương khí thế thật sự bức người. "Là bởi vì nô tài mấy ngày trước ở Dạ Yêu điện có gặp qua người này, cho nên mới không biết phải xử trí làm sao."

Nghe đến đây Vu Lạc Vũ đã hiểu được ý tứ của tên thủ vệ kia, trong lòng nàng bắt đầu tức giận.

"Tên là gì?". Vu Lạc Vũ gằn lên ba chữ, chỉ như vậy thôi cũng đủ làm cho không khí xung quanh đột nhiên đặc sánh lại, có thể cảm nhận được rõ sự thay đổi trong giọng nói của nàng.

"Bùi... Bùi... Ngọc Nhi..." Tên thủ vệ lắp bắp.

Ầm! Vừa nghe ba chữ Bùi Ngọc Nhi sắc mặt Vu Lạc Vũ đột nhiên tái xanh lại, nàng giận dữ ném tấu chương xuống mặt đất. Lạc Đế đột nhiên nổi trận lôi đình làm cho bọn người trong thư phòng vô cùng hoảng sợ, chân cũng đứng không vững, vội vã quỳ xuống miệng không ngớt hô "Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận". Bọn họ đầu đều dập trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra. Qua một lúc sau Vu Lạc Vũ mới mở miệng nói:

"Đem Bùi Ngọc Nhi đưa đến nội điện."

"Vâng." Niệm Tuyết lĩnh chỉ, bước ra ngoài. Tim nàng lúc này đập rất lợi hại, bệ hạ tâm luôn tĩnh như nước, chính mình bao năm qua cũng chưa thấy người nổi giận. Bùi Ngọc Nhi mới đến không bao lâu đã đem bệ hạ chọc thành như vậy, thật là có bản lĩnh!

"Các ngươi cũng lui xuống đi!" Vu Lạc Vũ không kiên nhẫn nói.

"Tuân chỉ." Tên thủ vệ lảo đảo lui xuống, hắn cảm giác chân đã muốn nhũn cả ra, vô cùng run sợ. Vu vương quả nhiên chính là Vu vương, lệ khí bức người, làm người hầu hạ bên cạnh nàng thật không hề dễ dàng chút nào.

Vu Lạc Vũ ngồi một mình trong thư phòng tiếp tục xem tấu chương nhưng một chữ cũng không vào. Đáng chết, đáng chết! Bùi Ngọc Nhi thật đáng chết! Vu Lạc Vũ tức giận đập tay xuống bàn, nàng hiện tại chỉ muốn một chưởng đánh chết Bùi Ngọc Nhi! Nha đầu này thật là không biết điều, mình sủng ái nàng, dung túng nàng, cho nàng ăn những món xa hoa nhất, cũng cho nàng ở nơi tốt đẹp nhất, để nàng hưởng thụ cuộc sống của như một công chúa. Vậy mà nàng còn muốn chạy trốn?

Nàng ta nhiều lần chống đối mình, nếu không phải vì một chút quan hệ lúc nhỏ, nàng ta cho rằng có thể muốn đối với cô vương làm gì thì làm sao?

Vu Lạc Vũ muốn tức điên lên, nhưng vẫn không ngừng khắc chế bản thân, không thể gϊếŧ nàng, đừng gϊếŧ nàng! Vu Lạc Vũ nhắm mắt lại vẫn nghe thấy tiếng nói vọng lại từ sâu thẳm trong tâm, tiếng nói ngăn nàng đừng cắt đi mối liên hệ cuối cùng với quãng đời hạnh phúc. Nhưng Vu Lạc Vũ cảm thấy mình thật sự tức chết rồi, vì sao hết lần này tới lần khác lại là Bùi Ngọc Nhi? Vì sao nàng không thể ngoan ngoãn hơn một chút?

***

Thời điểm Bùi Ngọc Nhi bị Niệm Tuyết đem vào nội điện, trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Nàng thấp giọng hỏi, Lạc Đế phản ứng ra sao? Niệm Tuyết lạnh lùng đáp bệ hạ thật sự sinh khí, người giận dữ vô cùng. Bởi vì chuyện này Niệm Tuyết đối với Bùi Ngọc Nhi cũng không còn hảo cảm. Bệ hạ chưa từng đối xử với người nào tốt như vậy, Ngọc Nhi tiểu chủ thật không biết phân biệt tốt xấu. Tại sao bệ hạ còn chưa gϊếŧ nàng, giữ nàng ở bên cạnh như vậy chẳng phải là tự đi tìm khó chịu sao?

Niệm Tuyết đưa Bùi Ngọc Nhi đến nơi rồi đóng cửa bỏ đi, để lại Ngọc Nhi một mình trong nội điện to lớn không biết phải làm sao. Nàng nhìn trái nhìn phải cũng thoát không được nỗi bất an trong lòng. Người ta khi đối diện với cái chết đều lo lắng như vậy sao? Bùi Ngọc Nhi tự hỏi.

Lúc này Vu Lạc Vũ đột nhiển đẩy cửa bước vào. Bùi Ngọc Nhi thấy nàng thần sắc tức giận cũng không phản ứng gì, dù sao cũng đã đoán trước được. Vu Lạc Vũ nhíu mắt cau mày, toàn thân tản ra hàn khí lạnh như băng, tức giận đến tận xương cốt, tưởng chừng muốn đem toàn bộ nội điện đông cứng lại. Nàng vốn đã nộ khí, đến khi nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi một thân trang phục cùng đạo cụ lại càng tức giận không thể lập tức một chưởng đánh chết nàng! Nàng ta ăn mặc như vậy là sao? Một thân y phục dạ hành, còn có dây thừng, còn có chủy thủ? Cứ như vậy muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, chẳng phải cho rằng mọi người ở đây đều là kẻ ngốc sao?

Đi đến trước mặt Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cúi đầu nhìn nàng, sau đó hỏi:

"Đi chơi vui vẻ chứ?"

"Ta không có đi chơi."

"Vậy y phục và đạo cụ trên người ngươi có ý gì, ngươi thật sự nghĩ cô vương bất tài sao? Ngươi cho rằng hoàng cung bài trí như vậy, ngươi dựa vào một dây thừng một chủy thủ là có thể chạy trốn sao?" Vu Lạc Vũ mặt càng nhăn lại. Cô vương đã muốn giúp ngươi một bước xuống thang, chỉ cần ngươi nói theo ý tứ của cô vương, cô vương có thể bỏ qua lần nữa, thế nhưng Bùi Ngọc Nhi ngươi... thật sự là không biết tốt xấu.

Bùi Ngọc Nhi ngậm miệng không nói, điểm này quả thật nàng thiếu suy tính. Thật là đần mà, là nhất thời xúc động, nếu chịu động não một chút biết đâu đã sớm trốn ra ngoài rồi, đâu còn phải ở đây chịu tội?

"Cô vương biết ngươi suy nghĩ cái gì. Bùi Ngọc Nhi, ngươi đã quên hẹn ước ba năm sao?"

"Ta không quên, nhưng ngươi thật sự làm ta chán ghét ngươi, ta không muốn ở đây nữa!"

Chát! Một âm thanh đột ngột vang lên, Vu Lạc Vũ hung hăng tiến tới tát lên mặt Bùi Ngọc Nhi khiến nàng té nhào xuống đất. Lạc Vũ tức giận đến gân xanh trên trán cũng bắt đầu nổi lên, đường đường là vương một quốc gia lại bị tiểu nha đầu năm lần bảy lượt nói chán ghét, không tát nàng một cái này, Vu Lạc Vũ cũng cảm thấy chính mình đáng thương.

"Vậy cô vương nói cho ngươi, có hay không có hẹn ước ba năm ngươi cũng phải ở lại bên cạnh cô vương, tuyệt đối không được chạy trốn!" Vu Lạc Vũ khống chế không được quát lên. Nàng quên mất mình đã là một quốc gia chi vương, hiện tại chỉ còn lại dáng vẻ hung hăng ngang ngược.

"Dựa vào cái gì! Ngươi cho rằng ngươi là Vu vương, người khác đều mong ước được ở lại bên cạnh ngươi sao? Ta không thèm! Ta sẽ trốn, hơn nữa lại còn chạy trốn rất xa, đời này cũng không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa!"

"Ha ha ha..." Vu Lạc Vũ tức giận cười to. "Đúng vậy! Ngươi nói đúng! Bởi vì cô vương là Vu vương nên mới không cần quản ngươi có nguyện ý hay không! Tất cả mọ thứ ở Vu Quốc đều thuộc về cô vương, bao gồm cả ngươi, Bùi Ngọc Nhi! Ngươi không có tư cách phản kháng, ngươi là đồ vật của cô vương, cô vương muốn cả đời này nhốt ngươi trong hoàng cung, chết ở hoàng cung. Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc chạy thoát!"

Vu Lạc Vũ không hề giấu diếm vẻ âm hiểm ngoan độc khiến Bùi Ngọc Nhi giật mình, nàng thật khờ, sao bây giờ mới phát hiện ra bộ mặt thật của Lạc Đế? Cả đời nhốt tại nơi này, chẳng phải muốn giam chết mình sao? Bùi Ngọc Nhi không chịu khuất phục, nàng phải phản kháng! Đến chết cũng phải phản kháng. Nàng mặc kệ đối phương là đế vương hay là quân chủ!

Bùi Ngọc Nhi hít vào thật sâu cố gắng trấn tĩnh lại. Lúc này Lạc Đế kia đã sớm mất tự chủ, nếu bây giờ mình không khống chế được bản thân, nói ra điều gì phạm thượng chẳng phải càng làʍ t̠ìиɦ huống xấu đi sao? Hiện tại chỉ mong muốn duy nhất được tự do, Bùi Ngọc Nhi thử vận may của mình lần cuối, nàng cố gắng bình tĩnh tìm lời lẽ nói chuyện với Lạc Đế. Hy vọng nàng sẽ đại từ đại bi, tha cho mình một con đường sống.

Bùi Ngọc Nhi nói rất nhiều, nàng thật sự nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm túc. Từ đầu đến cuối Vu Lạc Vũ lắng nghe, một câu cũng không thốt ra. Nàng im lặng nghe Bùi Ngọc Nhi nói, nàng nó nàng muốn tự do tự tại, muốn du ngoạn nhân gian, muốn được dạo chơi Vu Quốc, được nhìn thấy đủ loại dạng con người, hiểu được các loại phong thổ nhân tình.

Chỉ tiếc là Bùi Ngọc Nhi càng nói Vu Lạc Vũ càng kiên quyết không buông tha cho nàng. Không thể nào, Vu Lạc Vũ không thể để Bùi Ngọc Nhi tự do du ngoạn. Việc này nàng là quốc gia chi vương cũng chưa làm qua, Vu Lạc Vũ làm sao có thể đồng ý để cho Bùi Ngọc Nhi được toại nguyện?

Là Vu Lạc Vũ ích kỷ, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng phủ nhận, Vu Lạc Vũ vô lý ích kỷ, Vu Lạc Vũ vô pháp vô thiên, Vu Lạc Vũ muốn gì đều phải có được! Trừ phi ngươi hỏng hoặc ngươi chết đi, bằng không cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay của Vu Lạc Vũ! Thứ mà nàng cho tới bây giờ còn lại cũng chỉ có quyền lợi làm Lạc Đế này, làm sao lại có thể không dùng đến nó để đoạt được điều mình muốn?

"Không được!" Sau khi nghe Bùi Ngọc Nhi nói nhiều như vậy về cuộc sống mà nàng khát vọng, Vu Lạc Vũ mặt không biến sắc lạnh lùng thốt ra.

"Dựa vào cái gì mà không được? Ta của bản thân ta, dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi?" Bùi Ngọc Nhi tức giận rống to, nàng nghe Vu Lạc Vũ nói xong đã muốn mất hết lý trí, vì sao nói đến như vậy rồi mà nàng ta cũng không thông? Là mình muốn tự do, vì sao nàng ta lại ngăn cản? Phải chăng vì bốn năm trước bị mình đánh, nên bây giờ nàng ta bắt mình ở lại hoàng cung cả đời chuộc tội?

"Cô vương nói, tất cả mọi thứ trong lãnh thổ Vu Quốc đều thuộc về cô vương. Ngay cả ngươi cũng vậy."

"Ngươi nằm mơ! Ngươi không có tư cách can thiệp cuộc sống của ta, ta hiện tại thuộc về ta, tương lai cũng thuộc về phu quân ta, vĩnh viễn không thuộc về ngươi. Ngươi đừng vọng tưởng khống chế được ta!"

"Tương lai thuộc về phu quân của ngươi?" Vu Lạc Vũ giận nghẹn đỏ mặt, trên trán cùng trên cổ nổi đầy gân xanh, chưa người nào có thể đem Vu Lạc Vũ chọc tức đến như vậy. Bùi Ngọc Nhi, ngươi thật quá không biết điều, chẳng những muốn trốn chạy lại còn thản nhiên muốn tìm nam nhân?

Vu Lạc Vũ lúc này đã hoàn toàn không còn khống chế được bản thân, cơn giận trong lòng đang bốc cháy ngùn ngụt. Nàng nhất định không để Bùi Ngọc Nhi thực hiện được ý định đó, có nghĩ cũng không được nghĩ đến! Bùi Ngọc Nhi, cô vương nhất định phải phá hủy ngươi! Cô vương muốn nhìn cho rõ, ngươi bị phá hủy rồi làm sao còn tìm được nam nhân!