Tắm xong, thay chiếc quần đùi và áo thun đi ra, vẫn thấy cô bé đang nghịch điện thoại. Phục Thăng vừa lấy khăn lau khô tóc vừa đứng sau lưng nhìn thử xem cô đang làm gì, Ngọc Phương không quay đầu lại, cất giọng lạnh lùng:
-Anh tò mò quá.
Phục Thăng cười xòa:
-Ừ, xin lỗi cô. Định xem cô có thể làm chủ chiếc điện thoại này hay chưa mà thôi.
-Cũng không có gì, tôi đang học toán.
Phục Thăng ngạc nhiên:
-Cô quên mất cách tính luôn sao?
Lần này Ngọc Phương mới quay đầu lại nhìn anh, cười giễu cợt:
-Tôi có biết đâu mà quên, anh...
Trước mắt cô là anh chàng Phục Thăng mặc quần đùi áo thun bó, những cơ bắp rắn rỏi hằn lên lớp vải. Gương mặt điển trai, hiền hậu nhưng đầy khí phách. Cũng cái khí phách xem cái chết nhẹ tợ lông hồng đó đã làm cho tim cô loạn nhịp. Đến mức khi mũi chủy thủ đã cắm vào tim anh, Ngọc Phương chỉ muốn quay luôn mũi chủy thủ lại đâm thẳng luôn vào tim mình.
-Nè ... nè.. nãy giờ tôi nói gì cô có nghe không?
-Hả, anh nói gì?
Phục Thăng lắc đầu tặc lưỡi:
-Tôi nói là đừng đùa nữa, đi tắm đi.
Ngọc Phương phì cười đáp:
-Ừ, tôi đi tắm rồi học tiếp.
Phục Thăng đi lại gần bọc đồ đã mua khi nãy, lấy ra một bộ đồ pyjama nữ ra đưa cho cô:
-Mặc đỡ bộ này đi, ngày mai đi làm về tôi chở cô đi mua thêm quần áo và giày dép. Khăn sạch tôi treo bên ngoài, cô cứ tự nhiên lấy mà dùng.
Ngọc Phương nhận lấy bộ đồ, mở ra ướm thử, cũng khá vừa vặn. Cô bé ôm bộ đồ đứng dậy đi vào nhà tắm. Phục Thăng la lớn:
-Ế, Phương ơi, cô quên bịch đen này nè.
-Cái gì trong đó vậy? Ngọc Phương ngạc nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào chiếc bọc nhỏ trong tay Phục Thăng.
Anh chàng đỏ mặt, lí nhí nói trong họng:
-Đồ... đồ lót.
Ngọc Phương gật đầu:
-Ờ, tôi quên, sáng nay cái cô mặc áo xanh trong bệnh viện đã dặn phải mặc đồ lót rồi mới mặc áo quần vào.
Cô với tay lấy bọc đồ lót, nhìn vào mặt Phục Thăng phì cười:
-Anh làm gì mà mặt đỏ như cua luộc vậy, kim đồng hả?
-Kim..kim đồng là sao? - Phục Thăng bối rối.
-Kim đồng, ngọc nữ là tiếng lóng chỉ trai tân và gái trinh, có vậy cũng không biết.- Ngọc Phương mỉm cười nhìn anh thương hại.
-Cô... cô... - Hai tiếng "cô" phát ra từ miệng xong thì Phục Thăng cũng tắt tiếng, đầu óc trống rỗng.
Ngọc Phương quay lưng đi, cười ngặt nghẽo:
-Tôi là ngọc nữ, nhưng tôi không có tưởng tượng lung tung đến nỗi đỏ mặt tía tai như anh.
Nhìn bóng lưng cô bé khuất sau cánh cửa phòng tắm. Tâm trí của Phục Thăng mới quay trở lại, anh thầm giận bản thân mình:
-"Thăng ơi, mày mất mặt quá, gái đẹp như mây cũng không thèm để ý, thế mà mày lại để cho cô bé này biến mày thành một thằng khờ."
-PHỤC THĂNG...
Nghe tiếng Ngọc Phương hét tên mình trong nhà tắm, anh lật đật đứng dậy đi nhanh đến sát cửa phòng tắm hỏi lớn:
-Có chuyện gì?
-Tôi... tôi quên hỏi anh cách làm sao để tắm.
-À, cô thấy cái vòi sen trên đầu không, nhìn thẳng xuống sẽ thấy cái cần gạt, gạt qua phải sẽ có nước trên vòi sen.
-Anh vào đây mà chỉ, đứng ngoài đó nói làm sao hiểu được.
Phục Thăng nổi cáu:
-Sao lại vào được mà chỉ.
-Cáu cáu cái gì, tôi đã cởi đồ ra đâu. - Ngọc Phương mở cửa thò đầu ra quắc mắt nhìn Phục Thăng.
Phục Thăng gãi đầu, cười cho qua chuyện:
-Xin lỗi, tối cứ tưởng....
-Nhanh lên, vào đây. - Cô kéo tay anh vào nhà tắm.
Phục Thăng lúng túng đi theo cô vào trong, anh hướng dẫn cô cách sử dụng vòi sen, mở thử làm mẫu cho cô xem rồi chỉ vào hai cái bình có màu sắc sặc sỡ:
-Cái này là dầu gội đầu, còn cái này là sữa tắm để tắm toàn thân, có ghi chữ bên trên, giờ đọc được rồi thì tôi tin cô sẽ không nhầm lẫn.
Ngọc Phương ngoan ngoãn gật gù, Phục Thăng chỉ lên bồn rửa mặt:
-Cái bàn chải đánh răng màu xanh lá cây là của cô, cái màu đỏ là của tôi, đừng dùng nhầm .
-Nhớ rồi, cảm ơn anh.
Phục Thăng vội vàng đi ra ngoài đóng cửa lại, chợt nhớ ra không biết cô bé có nhớ kem đánh răng là gì hay không. Anh mở cửa ra, thò đầu vào định chỉ tuýp kem cho cô thì.... một tòa thiên nhiên trắng ngần đã hiện ra trước mắt anh. Ngọc Phương hoảng hốt xoay người lại hét lên:
-ĐI RA.
Phục Thăng giật mình, rụt đầu lại đóng cửa. Anh lắp bắp nói với cô bé sau cánh cửa:
-Xin lỗi, tôi định chỉ cô tuýp kem đánh răng... Tôi .. tôi... không biết cô cởi đồ nhanh như vậy.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng nước từ vòi sen tuôn ra. Phục Thăng ngồi xuống cạnh chiếc bàn bệt, đầu óc trôi lạc tận phương trời nao. Không biết bao lâu, tiếng của Ngọc Phương vang lên kéo anh về với thực tại:
-Cái này sử dụng thế nào?
Phục Thăng ngước mặt nhìn lên đã thấy cô bé mặc bộ đồ pyjama đang chìa tuýp kem đánh răng ra trước mặt mình. Anh im lặng, cầm lấy tuýp kem từ tay cô, đứng dậy đi vào nhà tắm, lấy chiếc bài chải màu xanh lá cây ra rồi hướng dẫn:
-Cô bật nắp nó lên như vầy, lấy tay nặn từ cuối tuýp kem, nặn nhẹ thôi, lấy vừa đủ một lượng kem đánh răng bôi lên bàn chải như thế này, rồi đánh theo thế từ trên xuống, từ dưới lên và xoay tròn...
-Biết rồi, cảm ơn anh.
Ngọc Phương nhận lấy chiếc bàn chải đã được bôi kem rồi đi vào nhà tắm. Lát sau, cô đi ra, lấy hai tay bụm miệng thổi phù phù, thấy Phục Thăng nhìn mình, cô bé cười tươi:
-Thứ này thơm thật, đánh xong hơi thở trong miệng như vừa được xông hương vậy.
Phục Thăng nói:
-Thì lúc nào đánh răng xong mà chẳng thơm.
-Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ đánh răng bằng muối, muối làm gì có mùi thơm thế này.
-Muối ? Gia cảnh nhà cô khốn khó lắm sao? Cô nhớ được thêm gì rồi à? - Phục Thăng hỏi dồn.
Ngọc Phương nhìn anh:
-Xem ra anh muốn tôi nhanh chóng rời khỏi nơi này lắm đúng không?
Có đất trời chứng giám, trong lòng anh chỉ muốn cô không nhớ được bất kỳ điều gì về quá khứ, để anh có thể ở mãi bên cô.