Chương 25: Nghi ngờ (không H) (2)

Thiếu niên lười nhác mà nói: “Tuy rằng thủ pháp giống nhau, có khả năng là hắn làm, nhưng cũng có thể không phải hắn làm.”

“Là cậu giúp Lý Kiêu chạy trốn khỏi ngục giam?” Bạch Chỉ đã cực kỳ muốn hỏi ra những lời này.

Hạng Sâm liếc mắt lướt sang cô một cái, ánh mắt có phần lưu luyến, kiềm chế ánh mắt mình không rời khỏi khuôn mặt cô, không trượt xuống dưới: “Ừm, là em.”

“Em. . . . Đã có biện pháp trốn đi, vì sao vẫn còn ở lại nơi này?”

“Tuy rằng em có thể thông qua trình tự phá giải bộ phận kiểm soát cửa ngầm của nhà giam bằng máy tính…..” Thiếu niên giơ cánh tay lên: “Nhưng chị cũng thấy đó, em rất gầy, thể lực cũng không tốt lắm……” Hắn tạm dừng một chút, chính mình cũng không biết vì sao mà bổ sung thêm một câu: “Có điều hoạt động bình thường đều có khả năng làm, chỉ là so sánh cùng với loại biếи ŧɦái như Lý Kiêu này, thể lực không coi là tốt.”

Bạch Chỉ ồ lên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Cho nên mới thế này?”

Triệu Tử Huân bất thình lình chen vào đối thoại: “Địch Thanh bọn họ sao mà còn chưa đến rửa sạch hiện trường?”

“Sắp rồi. Hiện tại bọn họ hẳn là đang điều tra theo dõi.” Suy nghĩ của Hạng Sâm vô cùng bình tĩnh rõ ràng: “Nhưng thời điểm Lý Kiêu vượt ngục, đã sớm đem hệ thống theo dõi phá hủy hoàn toàn.”

“Không phải Địch Thanh nói phải cho Lý Kiêu nhặt xác sao? Làm sao mà……” Làm sao mà hiện tại nghe thấy có điểm hỗn loạn? Cô thật khó hiểu.

“Em cũng không biết vì sao bọn họ phải nói như thế.” Thiếu niên cũng có chút hoang mang, tiếp theo hắn giải thích nói: “Lý Kiêu là người duy nhất có biện pháp xông khỏi cơ quan. Tựa như hắn chỉ có bản năng của loài dã thú đơn độc hung tàn, hoàn toàn không quan tâm bộ phận cơ quan vận hành tốc độ cao, chỉ cần một người cho hắn niềm tin, hắn có thể một mạch xông ra. Nơi này tất cả mọi người hiểu rõ điểm này.”

“Chính là cái loại niềm tin thế nào?” Bạch Chỉ nỗ lực hồi tưởng tính cách của Lý Kiêu ở trong đầu, nhưng lại phát hiện ngoại trừ lần đó tàn nhẫn điên cuồng va chạm bên ngoài thì ấn tượng của chính cô đối với hắn, trống rỗng. Cô khe khẽ run rẩy, lắc đầu đem hắn vứt ra khỏi ý nghĩ.

Thiếu niên không tiếp tục lời nói.

“Em vì cái gì phải ở trong ngục giam?” Bạch Chỉ rất ít gặp được người nói chuyện mà hỏi gì đáp nấy như vậy, nhịn không được hỏi nhiều thêm vài câu.

Sắc mặt thiếu niên chợt biến đổi.

“Em bị người cha ngu ngốc ném vào đây, ông ta bị người nơi này lừa gạt, còn tưởng rằng nơi này là cái chốn tốt đẹp gì…… Quá ngây thơ rồi.” Sắc mặt của hắn khó coi cực kỳ.

“Đừng nói cái gì lừa hay không lừa, cậu làm những chuyện kia, có thể ngồi xổm trong nhà tù bao nhiêu năm, chính mình không rõ ràng sao?” Triệu Tử Huân cười nhạo hắn. Hắn sờ sờ khuôn mặt Bạch Chỉ, nhẹ nhàng hôn hôn: “Đi thôi, không có gì hay để nhìn, chúng ta đi ra.”

Bạch Chỉ gật gật đầu, ừ một tiếng.

Đôi mắt thiếu niên dán theo bóng dáng hai người, mắt thấy Triệu Tử Huân luôn hơi một tí là hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Chỉ, tầm mắt dời như thế nào cũng không ra, hắn luôn nhớ đến thân thể như pha-lê của cô gái ở trước mặt hắn bị đè, dưới thân toát lên một luồng khí nóng. Hắn đem ánh mắt dời qua hướng thi thể tử trạng thê thảm, cưỡng ép bản thân tự suy xét mấu chốt quan trọng khác.

“Lý Kiêu, rốt cuộc có phải anh hay không?”