Chương 24: Nghi ngờ (không H) (1)

Bạch Chỉ từ phòng quản lý của Địch Thanh về đến phòng ngủ của Triệu Tử Huân, đối diện với sự tức giận mơ hồ của hắn mà buồn rầu nghĩ cách hóa giải. Giữa lúc hai người chuẩn bị bắt đầu triền miên, tiếng chuông gay gắt vang lên, cảnh ngục triệu tập tất cả phạm nhân đi tập trung mở họp. Dọc theo đường đi Triệu Tử Huân dặn dò Bạch Chỉ đi theo mình, nhưng ở đợt tập trung trong sân, cô vẫn tách rời phạm vi bảo vệ của Triệu Tử Huân.

Ngoài dự tính bức tường chắn đột ngột dâng lên, cô và một người đàn ông xa lạ cầm con xúc sắc đơn độc bị vây cùng nhau, liền bị khi dễ. Một người thiếu niên tên là Hạng Sâm thấy hết tất cả. Trong lúc tập trung, tất cả mọi người ở trong ngục giam này, đều thấy được Triệu Tử Huân che chở Bạch Chỉ.

Địch Thanh thông báo cho mọi phạm nhân, Lý Kiêu ở trong ngục giam mất tích, hư hư thực thực vượt ngục bỏ trốn, cũng chỉ đích danh tên thiếu niên Hạng Sâm truy hỏi, có phải là hắn trợ giúp Lý Kiêu chạy trốn không. Hạng Sâm một mực phủ nhận. Hai người giằng co với nhau.

Sau khi tan họp, Triệu Tử Huân an ủi Bạch Chỉ bị thương, mang cô ôm trở về phòng ngủ.

Sáng sớm.

Bạch Chỉ che miệng lại, nhịn xuống thứ nước chua đang trào lên từ dạ dày, cảnh tượng trước mắt làm cô không nhịn được cảm thấy một trận lại một trận buồn nôn.

Trên đất trống trước ký túc xá , là khối thi thể trắng toát của một người đàn ông nằm thẳng cẳng. Quần áo người đàn ông bị lột xuống, ném ở một bên, cả người nằm ngửa trên mặt đất theo hình chữ đại (大), máu tươi chảy khắp nền đất. Tứ chi hắn vẫn còn, nhưng lục phủ ngũ tạng trong thân thể đều bị khoét rỗng, bôi đầy đất, ngay cả bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cũng bị cắt bỏ quăng một bên, cùng với hai con xúc xắc lớn rơi lả tả cùng một chỗ, bị máu đen nhuộm đến đỏ rực.

Ngày hôm qua, hai con xúc xắc kia còn ở trong cơ thể của cô. Bây giờ đây trong lòng cô có chút thoải mái, nhưng nhiều hơn là ghê tởm và sợ hãi.

Sắc mặt Triệu Tử Huân có phần âm u, hắn ôm sát phần eo của cô, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt cô, không để cho cô nhìn đến cảnh tượng đáng sợ trước mắt này.

“Là…..Ai làm?” cô run giọng hỏi.

Triệu Tử Huân lắc lắc đầu: “Cảnh tượng này rất quen thuộc.”

“Quen thuộc?” Bạch Chỉ khó hiểu.

Thanh âm của một thiếu niên đột nhiên chen vào: “Đúng là quen thuộc, một năm trước, cũng có một khối thi thể giống như vậy nằm ở chỗ này, cũng là thảm trạng nội tạng bị đào rỗng như nhau.”

Bạch Chỉ ngoảnh đầu lại nhìn hắn, là tên thiếu niên Hạng Sâm cao hơn cô nửa cái đầu, dáng người gầy gò, màu da khá trắng, xoắn xoắn xử lý đầu tóc có chút sơ xác, lười nhác đáp ở phía sau tai. Hắn mặc một chiếc áo lông to rộng mềm mại, cả người đều trông có vẻ thực lười biếng. Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới cảnh ngày hôm qua cô bị đùa bỡn ở trước mặt hắn, mặt đỏ bừng lên, hướng về phía sau Triệu Tử Huân né tránh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra tiếng:

“Vậy là ai làm?”

“Lần đó là Lý Kiêu.” Triệu Tử Huân trả lời.

Mặt cô đột nhiên trở nên trắng bệch: “Lý Kiêu, hắn, không phải đã vượt ngục bỏ trốn sao?”

“Không nhất định là phải vượt ngục bỏ trốn, bên ngoài ngục giam có cơ quan, không phải tốt thế mà đi ra ngoài. Khả năng hắn vẫn còn quanh quẩn ở gần đây.” Triệu Tử Huân trầm ngâm.