Chương 6

Bữa cơm này tuy nói là Lâm Loan mời, nhưng rồi lại là Chu Tân xuống bếp.

Tay Lâm Loan cũng không có bị bỏng, xối nước lạnh phút chốc liền không đau nữa, trái lại cậu cảm thấy tương đối ngại ngùng nếu cứ để Chu Tân một mình lo hết, bèn cố gắng tận dụng mọi khả năng trở thành một trợ thủ hợp cách, thoắt bào sợi khoai tây thoắt lại rửa cà chua, tư thế cầm dao bếp trông bắt mắt vô cùng, dù rằng Lâm Loan không dám lơ là một giây nào, cắt ra sợi khoai tây vẫn là to nhỏ ngắn dài loạn xì ngậu, nhưng Chu Tân cũng không cản cậu, chỉ là luôn để ý phòng ngừa cậu bị thương. Hắn biết Lâm Loan sẽ vui vẻ hơn khi giúp ích được gì đó, nên ngẫu nhiên để cậu làm một số nhiệm vụ đơn giản, kết quả là không tới nửa giờ bốn món mặn một món canh được an ổn bưng lên bàn ăn, Chu Tân xơi hai bát cơm, hai người ngồi xuống đối mặt cùng nhau hưởng thụ bữa cơm này.

Trước đó tại phòng bếp, Chu Tân mở cửa tủ lạnh ra chỉ thấy một loạt bình lớn sữa bò cùng bánh mì lúa mạch, nguyên liệu cho bữa tối đều là Lâm Loan vừa mua hồi chiều còn loăng quăng thả loạn trên bàn bếp, hôm nay hẳn là lần đầu cậu nghịch lửa đi, làm Chu Tân không khỏi tò mò: "Vậy bình thường lúc cậu chỉ có một mình, thì ăn ở chỗ nào?"

"Gần đây có nhà ăn Trung Hoa, tôi cũng như mọi người trong đội toàn dùng ở đó."

"Ừ," Chu Tân biết hàng ăn ấy, thành phố này người Trung Quốc khá hiếm, cơm Tàu cơ bản chỉ có một hàng kia, giá cả cũng chẳng lấy gì làm rẻ, "Quán đấy hồi tôi vừa mới đến đây cũng thường đi ăn."

Lâm Loan lúc này đã đem hết đồ ăn cùng nước canh đều nếm qua một lần, khen không ngừng được: "Bác sĩ Chu, tôi thật không dám tưởng tượng, thì ra anh làm cơm ngon đến vậy."

"Tôi trước đây không có khả năng này đâu, nhưng ăn hàng nhiều cũng ngấy, dần dà đều cố gắng tự mình làm việc nhà, tự lo cơm nước."

"Vậy anh dạy tôi nấu được không? Tôi cảm thấy anh làm cơm so với hàng ăn kia ngon hơn nhiều lắm, tôi học thành sau đó chúng ta cùng nhau mở nhà hàng đi!"

Chu Tân khẽ cười một tiếng, nghĩ thầm trong đầu Lâm Loan toàn ý tưởng gì mà ly kỳ cổ quái quá thể.

"Được, cậu muốn học tôi sẽ dạy cậu." Chu Tân suy nghĩ một lát, tiếc cái là thời gian làm việc của bọn họ chênh nhau đôi chút, thật muốn dạy nấu ăn chỉ có thể chọn ngày thứ bảy mà thôi, "Nếu như lúc cậu từ nhà hát trở về thấy đói bụng, cũng có thể tới tìm tôi, tôi giúp cậu hâm nóng bát cháo."

"Oa!" Lâm Loan cười rộ lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, "Bác sĩ Chu anh thật là tốt!"

Chu Tân bị rất nhiều người gọi bác sĩ Chu, người bệnh cũng thế mà đồng sự cũng vậy, danh xưng này với hắn mà nói quá là tập mãi thành quen, mà ba chữ này được người thiếu niên trước mắt gọi lên, dường như rơi thẳng xuống tâm khảm của hắn, làm cho hắn nghe vào xúc động lạ thường.

"Bác sĩ Chu, tại sao anh lại tới nơi này thế?"

"Ở trong nước ngốc lâu quá, muốn đổi hoàn cảnh chút."

"Vậy tại sao không đi nước Mỹ tài hoa, cấp ba anh học tại nơi đó mà, tại sao lại muốn đổi công tác mà không ở lại chứ."

Chu Tân hỏi: "Làm sao cậu biết hồi trước tôi học ở nước ngoài?"

"Tôi..." Lâm Loan để đũa xuống, hai tay chống chống quai hàm, ngượng ngùng cười cười, "Tôi tra tên anh trên website, tìm tới luận văn khoa giải phẫu thần kinh, sau đó tìm hiểu chút nguồn gốc... Ừm, liền thấy một vài tư liệu khác, đều là loại cơ bản thôi, không có gì khác."

"Vậy cậu thấy những gì?"

"Còn nhìn thấy... còn nhìn thấy ba anh là Chu Triều Trọng."

Chu Triều Trọng, chủ tịch công ty dược phẩm nổi danh nhất cả nước, mà Chu Tân là con trai độc nhất của hắn.

"Bác sĩ Chu." Lâm Loan nói "Anh chính là kim cương vương lão ngũ ấy."

"Người như anh, không quan trọng ở nơi đâu, nhất định đều là tiêu điểm cho mọi người xoay quanh đi." Lâm Loan nói, "Thật tốt, thật đáng ước ao."

"Ở đây mới tốt chứ, không có ai biết tôi, phải là rất tốt."

"Cho nên anh mới đến quốc gia nhỏ bé này sao?"

"Xem như là vậy đi."

Chu Tân luôn luôn suy nghĩ cái ước ao kia của Lâm Loan, hắn không biết Lâm Loan đến cùng ước ao từ mình cái gì, mà khẳng định không phải gia thế hay bối cảnh, từ dáng vẻ, cử chỉ, xử sự, đến cách làm người, đều có thể khẳng định về mặt vật chất gia đình Lâm Loan chưa bao giờ bạc đãi cậu.

"Vậy còn cậu? Như thế nào lại muốn tới L quốc?"

"Tôi..." Nụ cười trên mặt Lâm Loan cứng lại rồi, một lần nữa cầm lấy đũa gắp miếng rau, ăn vào rồi vẫn có chút rầu rĩ không vui, "Hay đừng nói về tôi đi."

Lâm Loan không muốn nói, Chu Tân hoàn toàn tôn trọng, cũng không có hỏi lại. Sau khi cơm nước xong Chu Tân giúp đỡ mang chén đũa đặt vào máy rửa bát, xử lí xong toàn bộ cũng mất tầm hai chục phút, thấy Lâm Loan không có động tác gì kế tiếp, Chu Tân nhắc nhở: "Tới giờ uống thuốc rồi."

"A." Lâm Loan căn bản chẳng nhớ tới việc thuốc thang, cậu lôi hộp thuốc từ hòm thuốc trong phòng khách ra hai viên, còn chưa kịp cất vào, hộp thuốc liền bị Chu Tân cầm lấy, hắn đếm đếm số lượng còn lại, giọng nói vẻ chất vấn.

"Cậu không uống thuốc đúng hạn."

Lâm Loan có chút chột dạ: "Nhưng ngày thứ hai là tôi thấy đỡ rồi..."

"Cũng phải dùng đủ một đợt trị liệu hai tuần. Cậu là lần đầu xuất hiện tình huống này, cần dùng thuốc đúng hạn nhằm tiêu diệt bệnh tình triệt để. Giờ cậu lười biếng như vậy, làm sao cậu biết lần sau sẽ không lại xảy ra tình huống này nữa?"

Lâm Loan biết mình đuối lý, Chu Tân nói gì cũng đều gật đầu biểu thị tán thành. Cậu phản ứng như vậy làm Chu Tân hoàn toàn mất hết tính khí, căn bản không giận dữ nổi.

Chu Tân lại hỏi: "Thuốc cài cũng ngừng luôn?"

Vừa nhìn Lâm Loan biểu tình muốn nói lại thôi, Chu Tân biết ngay mình dự đoán chuẩn rồi.

"Nhưng là cái kia nhét vào..." Lâm Loan khổ sở nghiêm mặt, "Rất khó chịu."

"Khó chịu cũng phải dùng trọn hai tuần." Chu Tân tận tình khuyên nhủ.

"Thật sự rất khó chịu... Mỗi lần dùng xong sáng hôm sau phía dưới đều sẽ ê ẩm sưng, mấy ngày này tôi đều phải đến nhà hát dàn dựng và luyện tập tiết mục... Bác sĩ Chu tôi sẽ làm bé ngoan uống thuốc, nhưng cái kia liền....cái kia ngừng có được hay không."

"Không được." Chu Tân từ chối thẳng thừng không cho phép thương lượng, hắn chưa từng để ý người khác dùng thuốc ra sao đến vậy, huống hồ Lâm Loan còn không phải bệnh nhân của mình. Điều này làm Chu Tân càng thấy nóng nảy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lâm Loan lại nghĩ tới ngày đó tại thời điểm lấy mẫu trong phòng kín, tiểu huyệt dưới thân Lâm Loan tựa như đã bị thao quen. Mấy ngày nay Chu Tân đều từng khắc phải tự khống chế chính mình tin tưởng Lâm Loan, tin tưởng Lâm Loan không có bạn trai cùng bạn lữ.

Lâm Loan đã khẳng định, chưa từng có. Nếu như chưa từng có, vậy tại sao hạ thể của cậu sẽ có vết tích xỏ xuyên, chỉ cần lộ thân thể chính mình với kẻ khác cậu đều xấu hổ đến thế, thì lại làm sao có thể tiếp thu một cái dấu ấn như vậy đây. Chẳng lẽ là chính cậu tự tay... nhưng chỗ đó, chỗ đó nếu chỉ tự dựa vào bản thân, thì tuyệt đối không làm được.

Ý nghĩ này tự dưng bị khơi lên khiến Chu Tân đâm nóng nảy không giải thích được, hắn đổ nước vào bình đun, rồi cắm điện, chuẩn bị cấp Lâm Loan ít nước ấm uống thuốc. Đống tức giận của hắn Lâm Loan một chút cũng không cảm giác được, tiếp tục khờ dại vui vẻ nói đùa cùng Chu Tân, cố dời cái đề tài thuốc cài gì đó đi. Chu Tân cũng tận lực bảo trì khuôn mặt ôn hòa, mà động tác trên tay lại là không biết nặng nhẹ, ly nước nóng trên tay cũng không cầm chắc, tay run một cái nước nóng đổ tràn trề ra y phục hắn.

"Bác sĩ Chu!" Lâm Loan không nghĩ tới sẽ có biến cố này, kinh sợ kêu thành tiếng, nhà Chu Tân ngay cửa đối diện, hắn đi đổi một thân quần áo khác là được. Nhưng Lâm Loan hoàn toàn không nghĩ tới điểm ấy, không nói một lời liền lôi Chu Tân vào phòng vệ sinh, đẩy cửa ra ngồi xổm xuống, hốt hốt hoảng hoảng mở một lượt các ngăn tủ dưới bồn rửa mặt tìm một chiếc khăn lông khô.

Chu Tân vừa định bảo Lâm Loan đừng có gấp không có việc gì, Lâm Loan đã mở ra ngăn dưới cùng.

"Tìm được tìm được!" Lâm Loan vội vàng rút khăn lông ra, sau đó đứng lên hướng về phía Chu Tân giúp hắn lau chùi.

Sau đó cậu nghe được có đồ vật nào đó cũng từ ngăn kia, theo khăn rút ra mà cũng bị lôi ra ngoài, đồng thời lăn xuống nền lát đá hoa cương. Cậu đang muốn quay đầu xem rốt cuộc là thứ gì, liền chú ý tới Chu Tân rũ mắt, khẽ nhíu mày.

Trong phút chốc Lâm Loan ríu rít tự hỏi rốt cuộc là cái gì, toàn bộ thân thể chợt cứng đờ, tay cầm khăn ngưng lại giữa không trung, còn chưa có đυ.ng tới quần áo Chu Tân.

Lâm Loan cũng không quay lại, thật giống những ngày vừa trải qua chỉ là một hồi mộng, chỉ cần không quay đầu, giấc mộng đẹp đẽ nơi có Chu Tân tồn tại ấy có lẽ có thể tỉnh lại chậm hơn một chút.

Mà Chu Tân cũng không thể đem tầm mắt dời khỏi thứ đồ kia, đầu óc thoáng cái trống rỗng.

Đó là một cái dương cụ plastic màu đen, độ dài độ lớn vừa phải, bên ngoài có những chỗ gồ lên, nhìn qua chẳng có chút mĩ cảm nào, nhưng đối với người sử dụng hẳn đều sẽ kí©h thí©ɧ tới toàn bộ phương vị mẫn cảm nhất. Dưới đáy dương cụ có một ống nhỏ, nếu như cầm lấy nhìn kĩ, liền sẽ phát hiện đồ vật này hoàn toàn rỗng ruột, về phần tại sao thiết kế như vậy cùng với công dụng thế nào, liền chỉ có Lâm Loạn tự mình biết.

"Tôi..." Lâm Loan thực sự không biết giải thích thế nào mới tốt, cậu cũng không dám phỏng đoán Chu Tân hiện tại nghĩ thế nào về cậu, cũng không dám hi vọng bất cứ điều gì, chỉ có thể treo lên một nụ cười thảm đạm.

"Bác sĩ Chu..." Lâm Loan vẫn mong duy trì được chút ít thể diện, "Tôi tiễn anh về thôi."