Chương 2

Cô cách cửa rất gần, nên khi người nam sinh mang theo hơi nước ẩm ướt đập vào mắt, tóc ẩm ướt, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt đen như hố sâu nhìn chằm chằm cô, bọt nước theo cơ bắp chảy vào khăn tắm trắng tinh, phía dưới khăn tắm, lại là hai cái chân thon dài thẳng tắp.

Hấp dẫn sự chú ý của cô, lại là l*иg ngực rắn chắc, cánh tay nhỏ bọc cơ bắp mỏng manh, kết hợp với cơ bụng đẹp mắt mới nhìn thấy cô đã muốn cảm nhận một chút xúc cảm.

Thị giác mãnh liệt trùng kích, khiến Sở Đường Đường lui về phía sau nửa bước.

Cô lại nhìn Giang Hoán trắng đến phát sáng, bụng dưới mạnh mẽ, cảm thấy cô cũng không chịu thiệt, dù sao, là anh mở cửa không mặc áo.

Cô vừa thất thần, vừa thuật lại lời thầy giáo: "Anh đang làm gì vậy? Thầy Hạ gọi chúng ta đi ăn cơm?"

Trong mắt nam sinh lóe lửa giận, tâm tình không vui, cũng mất kiên nhẫn với em gái đáng ghét này, ngoan cố nhếch môi: "Đang xem phim hành động, không rảnh đi."

Nội dung phim không cần nói cũng biết.

Sở Đường Đường tận chức tận trách: "Đi ăn cơm trước đi, chờ trở về anh lại tiếp tục xem?"

Giang Hoán có một giây kinh ngạc, anh ấn trán, nở nụ cười ngả ngớn, ôm ý nghĩ dọa cô: "Hả? Cùng xem"

Giang Hoán đã dự liệu được hai gò má đỏ bừng của cô, quẫn bách chạy đi.

Nữ sinh trước mặt ngẩng đầu lên, ngữ khí nghiêm túc, lộ ra một tia tò mò: "Thật sao, em có thể đi vào cùng anh xem phim không?"

Sở Đường Đường là cố ý.

Sau khi anh trai biết nàng cô cùng lớp với Giang Hoán, hận không thể ngày ngày nói bên tai của cô để cho cô cách Giang Tai Họa xa một chút, nhưng vận mệnh tạo hóa trêu người, hai người trở thành bạn cùng bàn.

Vì thế lỗ tai kén biến thành đừng để bị Giang Hoán bắt nạt.

Từ trước đến nay cô luôn nghe lời anh trai, cho nên khi nhận ra địch ý bén nhọn, cô không cần nghĩ ngợi làm ngược lại.

Hành lang lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Chờ lý trí hồi phục, hai gò má đột nhiên ửng đỏ, hai con mắt không biết đặt ở nơi nào thích hợp.

Cô gần như để lộ tất cả cảm xúc trên mặt.

Giang Hoán ngoài cười nhưng trong không cười: "Đương nhiên có thể."

Dứt lời, nghiêng người qua, tránh đường có thể cho một người đi qua, làm ra thủ thế mời.

“……”

Sở Đường Đường dám cam đoan, lúc trước Giang Hoán tuyệt đối đang nói dối, ý rút lui bắt đầu nảy sinh, cô phồng mặt, động viên chính mình, nhỏ giọng: "Hay là bỏ đi."

Giang Hoán nhìn thấu sự giả và trấn định của cô, tiếng cười khẽ lại vang lên, nhướng mày: "Sợ?"

Thuận miệng một câu khıêυ khí©h, thành công khiến Sở Đường Đường thay đổi chủ ý, vì chứng minh cô không sợ, cô bước đi như bay vọt vào phòng Giang Hoán.

Cùng lắm thì xem phim, dù sao cô cũng không chịu thiệt.

Giang Hoán nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của thiếu nữ, thái dương nhảy lên, sớm biết cô dễ bị kí©h thí©ɧ, hắn đã không nhanh miệng.

Lời là hắn nói ra, người đã vào phòng, Giang Hoán cũng chỉ đành lên trang web anh em cho, tùy tiện mở một video, chiếu lên màn hình lớn.

Sau đó cách Sở Đường Đường một vị trí, cùng ngồi bên giường xem phim.