Chương 1

Giang Hoán là tên khốn.

Anh trai luôn nói với cô như vậy.

Sở Đường Đường cẩn thận đánh giá nam sinh đang ngủ say nằm sấp trên mặt bàn, nửa bên mặt anh đặt ở khuỷu tay, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng, lông mày bị ánh sáng quấy rầy mà nhíu nhẹ.

Cô nghĩ, mặc dù anh có thể là tên khốn, nhưng rất đẹp, ngay cả độ cong hốc mắt lõm xuống cũng đẹp mắt.

"Nhìn cái gì?"

Giang Hoán chẳng biết mở mắt lúc nào, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm.

"Nhìn anh, anh đẹp trai."

Bị bắt gặp, Sở Đường Đường chỉ ngượng ngùng nhéo vành tai.

Giang Hoán dừng lại, ánh mắt quét một vòng phòng học.

Bây giờ là thời gian tự học buổi tối, tự học buổi tối của trường Nhất Trung là do học sinh tự nguyện quyết định có tham gia hay không, mỗi đêm cũng chỉ có giáo viên tuần tra quản lý.

Các học sinh mới bước vào trung học phổ thông một năm còn chưa có cảm giác gấp gáp, cho nên phòng học chỉ có lác đác vài người.

Hơn nữa hắn có "Đại danh" ở bên ngoài, những học sinhcòn lại đều cách bọn họ rất xa.

Không ai để ý bên này.

Hắn kề sát vào cái cổ nhỏ như bạch ngọc, hơi thở nóng rực.

Sở Đường Đường muốn trốn, chỉ một cái hô hấp, tay giữ eo của cô, trầm thấp khàn khàn thanh âm dán vào bên tai của cô

"Muốn?"

Ngón cái mập mờ cọ cọ eo nhỏ của cô, lại bổ sung: "Em thơm quá."

Hô hấp của cô cũng hơi loạn, nhiệt độ trên mặt nhanh cjongs tăng lên: "Dùng sữa tắm của anh."

Giang Hoán cười nhẹ: "Khó trách thơm như vậy."

Sở Đường Đường che đôi mắt phong tình của anh lại, đè bàn tay làm loạn của anh lại, run rẩy thu hai chân lại: "Nơi này là phòng học."

Giang Hoán từ trước đến nay được voi đòi tiên: "Vậy sau giờ tự học đến nhà anh?"

"Không được, "Lý trí lung lay sắp đổ, cô vẫn kiềm chế xúc động đồng ý," Anh trai sẽ tới đón em."

Giang Hoán: "......"

Anh trai Sở Đường Đường, Sở Tần và Giang Hoán không vừa mắt nhau đã là chuyện không phải ngày một ngày hai.

Theo lý thuyết, cô và Giang Hoán sẽ không sinh ra giao thoa.

Nhưng cô nhảy lớp, thật trùng hợp, cùng lớp với Giang Hoán.

Làm em gái Sở Tần, cô dù không chung kẻ thù với anh trai, ít nhất cũng hẳn là nên giữ khoảng cách với Giang Hoán.

Nhưng hết lần này tới lần khác, chủ nhiệm lớp sắp xếp cô và Giang Hoán ngồi cùng bàn.

Bởi vì một tháng sau thi Olympic trong tỉnh, hai người bọn họ đều phải tham gia, chủ nhiệm lớp hy vọng bọn họ ngồi cùng một chỗ có thể cổ vũ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.

Cuối cùng hy vọng vẫn là hy vọng.

Giang Hoán biết cô là em gái Sở Tần, sau khi trở thành bạn cùng bàn, cũng chưa bao giờ nhìn thẳng cô.

Quan hệ như vậy, sau vài lần đã xảy ra đột biến chất.

Phòng của Giang Hoán ở đối diện cô, giáo viên dẫn đội trường học gọi điện thoại hỏi cô Giang Hoán đang làm gì, sao không nghe điện thoại, lại bảo cô nhất định dẫn Giang Hoán đến ăn cơm.

Cô đành phải nhảy xuống giường, chạy đến cửa đối diện, gõ thùng thùng hai cái.

Vài giây sau, nam sinh phía dưới buộc khăn tắm mặt không chút thay đổi mở cửa.