Chương 33: Nháo lớn cái chuyện này.

Editor: MeiKim.

Vương Viễn Chu cũng nhìn ra được anh hai của mình có điểm không thích hợp, liền đuổi theo. Theo bước chân đi dọc bờ sông, " Anh hai, anh sao lại thế này?"

Đầu ngón tay của Vương Trường Xuyên kẹp lấy điếu thuốc, lửa cháy như ẩn như hiện.

Thấy hắn không nói lời nào, Viễn Chu vỗ vỗ vai hắn, " Anh hai, anh nói chuyện đi a. Anh như vậy đối với Thư Lan , cô ấy có dễ chịu gì đâu?"

" Viễn Chu, anh chỉ là..... Cảm thấy không thể cứ như thế mãi."

" Vậy là anh chính là muốn nghe lời của thím Thúy Hoa, cưới một người vợ đi?" âm thanh của Viễn Chu lạnh băng kèm theo tức giận.

Vương Trường Xuyên thở dài, " Viễn Chu, cô ấy là vợ của em đó." Trong lòng hắn làm sao mà dễ chịu cho được, nhưng là.....

" Ý của anh là muốn cùng Thư Lan phủi sạch quan hệ, từ đây nàng chỉ là vợ của một người thôi sao?" Viễn Chu hừ lạnh một tiếng, " Hô, chuyện này thật tốt a, không ai cùng em đoạt vợ em cao hứng còn không kịp."

Vương Trường Xuyên nghe xong, trong lòng co rút một trận đau đớn.

" Về sau, Thư Lan chỉ cho mình em ôm, chỉ cùng với em ngủ chung một giường, cũng chỉ sẽ cho một mình em thao, còn sẽ sinh cho em một đống con." Vương Viễn Chu đá đá cục đá nằm bên cạch chân ra, " Mà anh, cái người nhu nhược này, cũng chỉ có thể ở một bên mà đứng nhìn. Nga, đúng rồi, kia không phải là còn phải cưới cô dâu mới vào nửữa sao. Sau đó, chúng ta cũng sẽ không có liên quan gì tới nhau nữa."

" Đừng có nói nữa!" Vương Trường Xuyên đánh gãy lời của hắn, hắn nói mỗi một câu đều giống như vết đao mà đâm vào lòng của hắn, đó đều là cảnh tượng mà hắn không muốn đối mặt tí nào.

" Anh cũng biết khó chịu sao? Anh có biết anh làm như vậy đối với Thư Lan mà nói em ấy có bao nhiêu thương tâm?" Vương Viễn Chu lạnh lùng nói, " Nói không chừng bây giờ có lẽẹ đang trốn ở gốc giường mà khóc đi."

Trong lòng của Vương Trường Xuyên lúc này cảm thấy hối hận cực kỳ, nghĩ chính mình có bao nhiêu khốn nạn mới có thể làm ra như vậy.

Vương Viễn Chu nhìn ra thần sắc của anh hắn, " HIện tại thì biết hối hận rồi? Có ích gì nữa sao?" Nhìn thần sắc hối hận của hắn, Viễn Chu lần đầu tiên cảm thấy anh hai thông minh của hắn cũng có lúc làm chuyện ngu xuẩn.

" Anh hai, cũng đừng trách em không nhắc nhở anh. Tâm tư của nữ nhân một khi đã lạnh, thì khó có thể nói chuyện vui vẻ trở lại." hắn nhìn sắc mặt rối rắm của Vương Trường Xuyên, biết hắn còn không có xoay chuyển.

" Đến lúc đó, Thư Lan chính là của một mình em."

Vương Trường Xuyên bị sặc thuốc một chút " Viễn Chu, anh hiểu ý tứ của em."

Vương Viễn Chu kéo kéo khéo miệng, nghĩ không để ý tới hắn nữa, bản thân đi trở về nói với vợ của mình trước. Một lúc sau về đến nhà, quả nhiên là vợ đang ở góc giường khóc đây.

Sự kiềm nén của âm thanh cùng với việc thân thể không tự giác mà cả người hơi bị rùng mình. Trong phòng cũng không có bật đèn, nàng tựa như con mèo con bị thương nằm cuộn tròn ở một góc mà liếʍ laáp miệng vết thương của chính mình.

Nàng cũng không biết bởi vì sau mình bị ghét bỏ mà khóc, hay vẫn là vì Vương Trường Xuyên có ý định cưới vợ mà trong lòng cảm thấy khó chịu.

Dù sao thì nàng chính là muốn khóc đi.

Khó chịu đến thế nào cũng không muốn bị Viễn Chu nhìn thấy.

Nàng xem như đã hiểu rõ, miệng lưỡi của nam nhân đều không thể tin được. Thời điểm nhu tình mật ý thì kêu là tâm can bảo bối, tới lúc ghét bỏ thì người ta không nghĩ tới cái việc muốn đυ.ng chạm vào ngươi.

Buổi tối hôm nay, Vương Viễn Chu bị đuổi đi ngủ cùng với Vương Trường Xuyên.

Chờ cho Thư Lan ngủ rồi, còn có thể nghe thấy âm thanh nàng khụt khịt trong lúc mơ ngủ, tinh tế giống như con mèo nhỏ đáng thương.

Viễn Chu nghe thấy động tĩnh, liền gõ gõỏ vào anh hai bên cạnh của mình, " Anh hai, em hận anh." Làm hại chính mình liền không thể ôm được vợ của mình.

Trong lòng của Vương Trường Xuyên cũng thập phần hối hận, đến tận ruột gan cũng hối hận.

Chờ cho ngày hôm sau tỉnh lại, hắn mới hiểu ra lời của Viễn Chu nói. Lúc Thư Lan tỉnh lại về sau hầu như hoàn toàn không cho hắn một cái nhìn nào cả, thậm chí hắn tự đi đến bên cạnh nàng, nàng đều như thể nhường ra ba bước để cho hắn đi.

Hắn có thầm nghĩ muốn lấy lòng của nàng, nhưng lại thực sự không tìm thấy được cơ hội, Vương Viễn Chu lướt qua hắn, cho hắn một cái ánh mắt tự cầu nhiều phúc đi.

Vương Trường Xuyên cảm thấy chính mình tự làm bậy, ngày hôm qua bị thứ gì đó làm cho đầu óc trở nên hồ đồ, hắn nhắm mắt mà đi theo đuôi phía sau của Thư Lan, cũng không dám nói thêm điều gì.

Nhìn thấy nàng mang đầy đồ, hắn vội vàng đi lên giúp, thân mình cao lớn bao phủ lấy nàng, hương thơm trên người của nàng hắn đều có thể ngửi được.

Ai ngờ rằng giây tiếp theo nàng liền chui ra bên ngoài, liền thoát ra khỏi cái l*иg kia.

Nàng đi lấy chén đũa, hắn liền đi giúp nàng lấy. Thư Lan dứt khoát để cho hắn tự mình lấy, còn nàng thì đi chăm sóc cho thái thái.

Chờ nàng xuống lầu ăn cơm, Vương Trường Xuyên ân cần mà gắp đồ ăn cho nàng, ai ngờ được nàng cũng học hắn dịch sang một bên trốn tránh, không nhận phần tình cảm này của hắn.

Vương Trường Xuyên lúc này đã biết được mùi vị của nàng ngày hôm qua là cái dạng gì, trong lòng khổ như chết.

Ăn cơm xong, Thư Lan lại tự mình xách theo cái rổ đi xuống ruộng để lấy chút đồ ăn về. Trường Xuyên vốn định đi theo, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của nàng mà dừng chân lại, để cho em traia của hắn đi theo.

" Nhanh đi cùng xem xem, phụ giúp em ấy xách đồ ăn đi."

" Anh hai." Vương Viễn Chu vỗ vỗ bờ vai của hắn, rất là đồng tình với anh hai của hắn.

" Mau đi đi." Vương Trường Xuyên đá một chân lên, bản thân hắn cũng lắc đầu theo, tự mình tạo nghiệt tự mình chịu vậy.

Hắn dứt khoát đem toàn bộ sân nhà quét dọn sạch sẽ lại, nhìn đến trên cái bàn đá kia, tâm trí lại nghĩ về chuyện trước đó. Lần đó hắn còn cùng với Thư Lan hồ nháo ở trên đó một hồi đây, nhưng mà lần này ngay cả tay của nàng cũng không thể cầm được.

Dọn dẹp được một nữa, hắn nghe thấy có tiếng người đến gõ cửa. Hắn tùy tay lau qua mồ hôi rồi chạy đi ra mở cửa, thấy một cô nương xa lạ đang đứng ở bên ngoài.

" Cô nương, người đến tìm ai?"

Cô nương kia nhìn thấy Vương Trường Xuyên cao to, vừa mới làm xong mùi mồ hôi nóng hổi không khiến cho người ta chán ghét, ngược lại có mười phần mùi vị của nam nhân.

Thì ra cô nương này chính là người mà thím Thúy Hoa tính làm mai trong đó, tên là Kiều Kiều. Cả người cũng dưỡng ra được sự kiều khí, như nam nhân nhìn không thuận mắt gì, điều kiện tốt, bộ dạng cũng tuấn tú như thế liền nhìn rất thuận miệng đi.

Nhưng vừa nghe tới nhà hắn không đáp ứng, cô ta liền cảm thấy không phục.

Tự mình xách theo một rổ trái cây tới gõ cửa, vừa nhìn thấy thì nhìn trông rất thuận mắt đi.

Vương Trường Xuyên nhìn thấy cô cứ nhìm chằm chằm vào chính mình, cảm thấy khó chịu. Hắn lạnh giọng nói, " Cô là ai?" Kiều Kiều nhìn thấy hắn xụ mặt xuống, ngược lại cảm thấy hắn càng có mùi vị, " Em là Kiều Kiều, Vương Trường Xuyên cái này cho anh."

" Ta không quen biết cô, đồ này của cô nên nhận lại đi." Vương Trường Xuyên nói rồi muốn đóng cửa.

" Ai.... đừng có đóng." Kiều Kiều vội vàng nói, " Thím Thúy Hoa làm mai cho chúng ta, anh không nhớ rõ sao? Nhưng em đối với anh là thực vừa lòng, anh chừng nào thì tới cầu hôn em?"

Vương Trường Xuyên bị cô ta làm cho cảm thấy buồn cười, " Ta không quen biết cô, cũng không biết cái gì làm mai cái gì, chú ý tới lời nói của cô nương nhà cô một chút, hiện tại cô nên về nhà đi."

Kiều Kiều lớn lên trong gia đình có điều kiện tốt, nào chịu được cái tính khí như thế, lại cứ ăn vạ ở đây mà không chịu đi.

" Thỉnh nhường đường một chút."

Trùng hợp là lúc này Thư Lan xách đồ trở về, thì thấy tình cảnh này, cười lạnh hai tiếng rồi bước vào nhà. Viễn Chu nhìn lấy anh hai của mình, cảm thấy lần này xảy ra chuyện lớn rồi đi.

Vương Trường Xuyên cũng bị một trận đau đầu, chuyện này là hiểu lầm rất lớn.

" Lại không đi thì ta báo cảnh sát." nói rồi bẻ tay cô ta ra, đóng phang của lại.

------------

Lời của tác giả:

Haha hahahaha tự mình đào hố tự mình nhảy.

Thiên ngôn vạn ngữ làm ra một câu: cầu ngọc châu.