Chương 6: Lăng-xê? Tôi cần sao?

Chương 6: Lăng-xê? Tôi cần sao?

Kha Tước lười biếng ngồi ở sofa chơi game trên di động.

Phó Minh Thư cau mày nói: “Ngư Dương này viết bài thật đầy đủ xác đáng, là một người chuyên nghiệp của phòng quan hệ xã hội sao?”

Kha Tước tiếp tục chơi game, không trả lời.

Phó Minh Thư đã sớm thành thói quen, tiếp tục nói: “Vốn dĩ công ty đã chuẩn bị tốt tư liệu, chờ hôm nay phát ra. Người này rạng sáng ba giờ rưỡi đã đăng một bài viết lớn như vậy, tài liệu của công ty lại không dùng được, chỉ có thể phụ hoạ cho bài viết này, khiến nó lan rộng. Người này nếu không phải chuyên làm quan hệ xã hội, chính là fans trung thành của cậu. Cậu thật sự không có ấn tượng?”

“Không ấn tượng.”

“Ồ, đã chín vạn lượt chia sẻ. Còn đang tiếp tục tăng lên.” Phó Minh Thư tiếp tục cảm khái.

Kha Tước tùy ý nói: “Mấy minh tinh người này lấy làm ví dụ, có người nào không nổi tiếng? Fans của các minh tinh kia chả lẽ không góp chút ít.”

“Thì ra cậu xem qua rồi à?” Phó Minh Thư cực kỳ kinh ngạc.

Kha Tước đánh xong một ván, ném di động trên bàn trà, có chút khó chịu nói: “Viết còn tốt, đáng tiếc phần kết không tốt.”

Phó Minh Thư lập tức phản bác: “Đoạn kết không tốt như thế nào? Càng lừa tình, càng có thể khiến người khác xúc động!”

“Không. Là tấm ảnh không tốt.”

Kha Tước cau mày nhìn về phía Phó Minh Thư, nghiêm túc hỏi: “Người kia tại sao lại chọn một tấm ảnh xấu như vậy?”

Phó Minh Thư dại ra một lát. Có đôi khi hắn thật không hiểu Kha Tước, có phải người lớn lên càng đẹp trai thì càng là khắc nghiệt với hình tượng của chính mình? Đoạn kết cùng tấm ảnh đó, Phó Minh Thư cảm thấy chính là tiêu chuẩn nam thần trong tiểu thuyết! Không chỉ có Phó Minh Thư, mấy cô nhóc trên mạng có ai mà không nói

ảnh chụp soái đến đau tim, soái đến mê người?

“Hôm nay cậu không vui không phải vì tấm ảnh đó chứ?” Ánh mắt Phó Minh Thư cổ quái nhìn về phía Kha Tước.

“Không hẳn.” Kha Tước cử động tay trái một chút, “Em như vậy làm sao ra cửa?”

Phó Minh Thư rất muốn gào lên, chỉ là trầy da, cũng không để lại sẹo, huống chi còn không phải trên mặt, sao lại không thể ra cửa? Hơn nữa, mới vừa nãy Kha Tước vì chụp vết thương trên cánh tay, còn đổi rất nhiều góc độ để tự chụp……

Cảm xúc bên trong phun trào mãnh liệt như vậy, nhưng Phó Minh Thư vẫn nghẹn trở về. Kha Tước chính là kim chủ của hắn mà…… Xúc động đó nên đặt ở trong lòng là tốt rồi.

“Nhưng mà chuyện này cậu tính toán giấu tới khi nào?” Phó Minh Thư ủy khuất lắm, người đại diện của công ty khác, có ai không được coi như là Gia Cát Lượng? Sắp xếp lịch trình cho nghệ sĩ của mình, chọn kịch bản, diễn xuất, xảy ra vấn đề nghĩ cách giải quyết…… Mà khi làm người đại diện cho thiếu niên này, người đại diện chính là một tiểu tuỳ tùng. Hơn nữa còn là tiểu tùy tùng của thiếu niên nhỏ hơn mình hai mươi tuổi……

“Không vội.” Kha Tước đứng lên, đi đến tấm gương to phía trước, sửa sang lại quần áo, bắt đầu tạo hình cho mái tóc.

Phó Minh Thư cạn lời mà cúi đầu, lại tới nữa……

Điện thoại vang lên, Phó Minh Thư nhìn qua, là công ty gọi đến, vội vàng nhận. Hắn nói chuyện thật lâu, kết thúc cuộc gọi, nôn nóng mà nhìn về phía Kha Tước, phát hiện Kha Tước còn soi gương. Phó Minh Thư bất đắc dĩ nói: “Người nhà của paparazzi đã chết kia khóc lóc kể lể trong nhà không có trụ cột, trên có mẹ già tám mươi tuổi, vợ thì suy yếu, dưới còn có hai đứa trẻ còn đang tập đi…… Muốn bồi thường một ngàn vạn.” (khoảng 340 triệu VNĐ)

Kha Tước cười nhạo một tiếng.

Phó Minh Thư lập tức nói: “Người nhà này đúng là quá đáng, quả thực là ăn dày. Nhưng cậu yên tâm, bộ phận pháp lý của công ty không phải người ăn chay, chúng ta một chút trách nhiệm cũng không có. Nhiều nhất cũng chỉ đưa chút tiền nhân đạo, một ngàn vạn, nằm mơ!”

“Không. Một phân tiền cũng không cho.” Kha Tước nhìn chính mình trong gương, gợi lên khóe miệng, sau đó lại cười rộ lên, vô cùng đẹp mắt.

Phó Minh Thư sửng sốt một chút. Bọn họ hợp tác đã hơn ba năm, Phó Minh Thư cũng coi như hiểu biết tính cách của Kha Tước. Minh tinh sao, rất nhiều người đều là kẻ hai mặt, trước màn ảnh cùng sinh hoạt hàng ngày đều khác xa. Kha Tước cũng không ngoại lệ. Ở màn ảnh, Kha Tước là một thiếu niên khiêm tốn, có lễ phép, sạch sẽ. Nhưng mà sâu trong cậu, lại có sự bình tĩnh và những tính toán không thuộc về độ tuổi của mình, còn có chút cố chấp, thậm chí là độc lai độc vãng.

Kha Tước không tính là một nghệ sĩ nghe lời. Lúc Phó Minh Thư mới vừa dịu dắt cậu thực sự phát sầu, lo lắng cậu thành danh không bao lâu sẽ làm việc vô pháp vô thiên. Nhưng mà về sau, Phó Minh Thư phát hiện Kha Tước tuy rằng có chủ kiến cùng kiên định, nhưng cũng không phạm phải vào nguyên tắc mà làm ra chuyện sai trái, mấy chủ ý của cậu còn rất chính xác. Phó Minh Thư liền ngầm đồng ý với tác phong của cậu.

Chẳng qua là Phó Minh Thư cảm thấy Kha Tước lúc này quyết định không bồi thường một phân tiền nào vẫn không tốt lắm, trong giới giải trí, không phải sự tình gì cũng có thể che giấu, chỉ cần xử lý không tốt một chút liền dễ dàng trở thành điểm yếu. Kha Tước mấy năm một đường đi quá thuận lợi, tuổi tác cậu lại nhỏ, người muốn chê cười hoặc chờ dẫm cậu dưới chân cũng không ít. Bọn họ không thể làm qua loa.

Phó Minh Thư bày ra dáng vẻ của một tiền bối có kinh nghiệm, kiên nhẫn giải thích: “Kha Tước, tôi khuyên cậu một câu. Chuyện này cũng không thể tuỳ ý làm bậy. Nếu cậu là người bình thường thì thật dễ xử lý, tất cả cứ theo trình tự pháp luật là xong. Nhưng cậu là người của công chúng, làm gì cũng phải lo lắng suy xét cho kỹ. Nhân vật của công chúng là cái gì? Là người được đặt ở dưới kính hiển vi để người ta quan sát. Nếu cậu phạm một sai lầm nhỏ, lập tức sẽ bị phóng đại vô số lần, hơn nữa mười năm, hai mươi năm về sau…… Chỉ cần cậu còn ở trong vòng hỗn loạn này, sẽ bị bôi đen, không ngừng nhắc tới. Cho nên minh tinh không thể phạm sai lầm, sai lầm nhỏ cũng không được.”

“Hơn nữa, hiện tại trên mạng tâm tính của người thù ghét kẻ giàu cũng đặc biệt nghiêm trọng, chỗ có thiên tai mà minh tinh nào không quyên tiền đều bị mắng, phim điện ảnh kiếm được nhiều không quyên tiền cũng bị mắng…… Cậu coi như là tiêu tiền trừ tai, xem như vì chính mình mua một cái thanh danh: thiện tâm hào phóng. Fans còn có thể đau lòng cậu, còn có thể tăng thiện cảm.”

“Anh Phó, anh đây là dung túng cho paparazzi.”

Phó Minh Thư nhìn Kha Tước mang khí phách vượt quá gương mặt trẻ con của chính mình, trong lòng nghĩ cậu vẫn còn quá trẻ tuổi. Hắn không nghĩ trước mặt phản bác Kha Tước, đổi đề tài: “Tôi đến công ty một chuyến, mặc kệ thế nào trước phải làm cho những người nhà đó rời đi.”

“Không, để cho bọn họ nháo.” Kha Tước xoay người lại, ngữ khí kiên định.

“Rốt cuộc cậu tính toán làm cái gì?”

Kha Tước đi đến một bên giá sách, vừa tìm sách, vừa nói: “Để bảo vệ chú ý nhân viên ra vào bình an là được rồi, không cần phải xen vào mấy người nhà đó. Để bọn họ tiếp tục nháo. Tin tức trên mạng cũng không cần khống chế, ồn ào đến càng xấu càng tốt, công ty tiếp tục giữ im lặng, ba ngày sau lại nói.”

Phó Minh Thư có chút ngoài ý muốn, dù sao cũng là một mạng người, hắn thậm chí mơ hồ cảm thấy Kha Tước có điểm quá bình tĩnh, quá máu lạnh. Hắn nhíu mày hỏi: “Chả lẽ cậu muốn đẩy vụ việc này để lăng xê? Kha Tước, cậu cũng không phải là minh tinh nhỏ bé tuyến số 18, càng không phải những kẻ râu ria, không cần phải

làm lớn chuyện này. Hơn nữa chuyện này cũng không tốt, đừng nháo, lại làm rất nhiều fans quay lưng, vậy mất nhiều hơn được.”

“Lăng xê? Cần sao?” Kha Tước quay đầu lại liếc Phó Minh Thư một cái.

Phó Minh Thư nghẹn, Kha Tước đúng là không cần phải lăng xê. Thậm chí trong ấn tượng của Phó Minh Thư, trừ bỏ những đợt tuyên truyền bình thường, ở thời điểm Kha Tước còn chưa nổi tiếng như bây giờ, cũng không thích lăng xê.

“Không bồi thường tiền, không dung túng, còn có thể nhận được thiện cảm.” Kha Tước hướng về phía Phó Minh Thư mỉm cười, “Anh Phó, anh cứ yên tâm đi.”

Nói xong, Kha Tước ôm sách đi lên lầu.

“Cậu định làm gì?” Phó Minh Thư hỏi.

Kha Tước quơ quơ sách trong tay: “Đi ôn bài.”

Phó Minh Thư muốn trợn mắt.

“Đúng rồi,” Kha Tước quay đầu lại, “Anh Phó, nếu đám người nhà đó có chửi rủa bịa đặt, giúp em giữ lại một chút chứng cứ.”

Phó Minh Thư giống như đoán được cái gì, hắn có chút khó tin được mà nhìn Kha Tước, nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình hai mươi tuổi.

---

Sau khi phân ban mới bắt đầu có tiết tự học buổi tối, lúc tan học, mấy nữ sinh oán giận tan học trễ như vậy có chút không quen, lại còn làm phiền phụ huynh đưa rước.

“Kỳ thật ngẫm lại các cậu học nội trú cũng khá tốt, mỗi ngày không cần lãng phí nhiều thời gian để đến trường.”

“Chỗ nào nha, mình còn hâm mộ các cậu có thể mỗi ngày về nhà. Ở trường học nào có thoải mái như ở nhà. Nhà mình cách trường học quá xa, không thể không ở lại trường.”

“Mình cũng muốn về nhà ở á, nhưng mà không được. Ba mẹ mình đi công tác ngày đêm, không thể đưa đón mình. Lúc tan học vẫn còn nhiều người, các phương tiện giao thông công cộng vẫn chạy. Chỉ là từ chỗ dừng xe về nhà phải đi một đoạn khá xa, không ai đón, mình không dám đi một mình.”

“Nhà mình cũng vậy. Ba làm bác sĩ, buổi tối thường xuyên trực ban. Mẹ ở nhà trông em gái, cũng không đi được. Hai ngày này ba mình ở nhà, hôm sau lại làm ca đêm, mẹ mình chỉ có thể ôm em gái mới ba tuổi ra đón mình. Trời lạnh như vậy, quá cực khổ. Mình còn đang tính sẽ trọ ở trường……”

“Tiểu Ngư, cậu cũng là học sinh ngoại trú hả? Buổi tối ai đón cậu vậy?”

Khang Tiểu Ngư vẫn luôn không tham gia vào đề tài của nhóm nữ sinh, đột nhiên bị hỏi tới, cô đành phải nói: “Nhà mình gần trạm xe buýt, buổi tối cửa hàng ở đó đóng cửa cũng trễ, còn náo nhiệt. Không cần phải đón.”

Nhà Lâm Thất Âm cách trường học không xa, hơn nữa ở cùng tiểu khu với mấy bạn học, mỗi ngày bốn năm người cùng nhau đạp xe về, bọn họ không phiền não nên không xen mồm. Nghe xong Khang Tiểu Ngư nói, cô có chút kinh ngạc mà liếc nhìn Khang Tiểu Ngư một cái. Cô đã đi qua nhà Khang Tiểu Ngư, biết nhà Khang Tiểu Ngư cũng không gần trạm xe buýt, hơn nữa con đường kia còn rất hẻo lánh.

Đương nhiên, Lâm Thất Âm sẽ không trước mặt mọi người vạch trần Khang Tiểu Ngư, chỉ hỏi: “Anh rể cậu không thuận đường đón cậu sao?”

“Anh rể đi công tác, mấy ngày nữa mới trở về.”

Một người nữ sinh ngồi ở phía trước thuận miệng hỏi: “Anh rể cậu ở cùng nhà với cậu à?”

Ý của bạn nữ kia là anh rể của Khang Tiểu Ngư cùng người của cô ở cùng nhau, Khang Tiểu Ngư không giải thích, thuận miệng “Ừ” một tiếng có lệ.

Thật ra không phải anh rể Khang Tiểu Ngư ở trong nhà cha mẹ Khang Tiểu Ngư, mà là Khang Tiểu Ngư ở trong nhà anh rể cô.

Lâm Thất Âm không nói chuyện, chờ lúc tan học, cùng Khang Tiểu Ngư đi ra ngoài, nói: “Tiểu ngư, chỗ cậu ở quá vắng, không có bạn học lại không ai đoán, buổi tối đi về không an toàn. Hay là lúc anh rể cậu đi vắng, cậu đến nhà tớ ở?”

“Cảm ơn cậu Thất Âm, nhưng không cần đâu, mấy ngày nữa tớ sẽ xin ở nội trú.” Khang Tiểu Ngư cảm kích nói.

Lâm Thất Âm gật gật đầu, thở dài, nói: “Cũng tốt. Cậu cứ ở nhà anh rể mãi như thế cũng không tốt.”

Khang Tiểu Ngư cười cười, không nói tiếp.

Mấy bạn nữ cùng Lâm Thất Âm đạp xe về gọi cô ấy, Lâm Thất Âm tạm biệt Khang Tiểu Ngư, chạy về chỗ gửi xe. Cô chạy được hai bước, xoay đầu về phía Khang Tiểu Ngư vẫy tay, nói: “Trên đường chú ý an toàn!”

“Biết rồi!” Khang Tiểu Ngư cong con mắt hướng cô ấy cười.

Chờ Lâm Thất Âm quay đầu đi rồi, nụ cười trên mặt Khang Tiểu Ngư cũng biến mất. Cô rất muốn xin học nội trú, nhưng cô không có tiền, không có 2000 tiền phí.

Cô không muốn làm phiền ba mẹ, cũng ngại mở miệng xin anh rể.

Trên xe buýt, cô tính một chút xem làm thế nào mới có đủ tiền phí. Chỉ có thể tiết kiệm từ phí sinh hoạt, sau đó cố gắng đi làm thêm.

Buổi tối 9 rưỡi mới tan học, làm sao có thời gian làm thêm. Cô chỉ có thể tận dụng cuối tuần đi phát tờ rơi, nhưng cô nghe nói từ cuối tháng sẽ bắt đầu chỉ còn một ngày nghỉ.

Cô còn cực kỳ hối hận vì sao lúc trước phải đến học ở ngôi trường tư nhân đắt đỏ thế này. Nhưng không ai có thể biết trước và đoán được tình trạng ngày hôm nay.

Xuống xe buýt, Khang Tiểu Ngư mang theo tâm sự nặng nề đi về nhà. Trải qua một đoạn đường không có đèn đường, gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình, cũng thoát khỏi những suy nghĩ lung tung kia.

Nhưng cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Khang Tiểu Ngư vừa tiếp tục đi về phía trước, vừa nghiêng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.

Hình như cô bị theo dõi.