Chương 7.2

Sắc mặt Giang Kỳ cực kỳ khó coi, anh nói "được" ba lần liên tiếp, sau đó xoay người rời đi.

Trước khi rời đi anh còn ném một câu lại: "Vậy kết thúc thôi!"

Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, Ninh Tiếu mới dựa vào tường trượt người xuống rồi ôm lấy hai chân khóc nức nở.

Suy nghĩ của cô không khỏi quay lại lúc mới nhập học cách đây một năm.

Cô mơ màng vào Đại học Nam để nộp đơn sau khi trải qua kỳ nghỉ hè hỗn loạn.

Ngày đầu tiên vào trường cô đã gặp được Giang Kỳ.

Cô yêu Giang Kỳ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Vì Giang Kỳ mà vào hội học sinh, sau đó qua tiếp xúc mà cô dần dần trở nên quen thuộc với Giang Kỳ hơn.

Mặc dù Giang Kỳ có vẻ ngoài khó gần nhưng anh ấy đối xử rất tốt với cô.

Tuy cô không tự tin mình có thể khiến Giang Kỳ thích mình nhưng Giang Kỳ lại thiên vị cô quá nhiều.

Dần dần, cô nghĩ rằng mình và Giang Kỳ đang yêu nhau.

Vào đêm Bình An* hôm đó, Giang Kỳ mời cô đến chung cư của anh nấu lẩu và cùng nhau đón đêm Bình An.

*Bên Trung đêm Bình An tức là đêm Giáng Sinh 24/12.

Hôm đó cả hai cùng uống chút rượu, thế là rất nhiều chuyện thuận theo tự nhiên đã xảy ra.

Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, Giang Kỳ đã ngồi ở cuối giường lạnh lùng nhìn cô.

Anh ta đã nói một điều mà cả đời này cô khó có thể quên được.

——Ninh Tiếu, em làm tôi cảm thấy ghê tởm.

Ngay sau đó, vào ngày lễ Giáng sinh, cô nhìn thấy thông báo chính thức yêu đương với Kiều Như Tuyết của Giang Kỳ trên vòng bạn bè của anh ta.

Cô như bị sét đánh, sau đó rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân sâu sắc.

Đúng lúc đó, Tống Thần Hạo xuất hiện.

Anh mỉm cười đưa cho cô một chiếc ô để cô khỏi bị cảm lạnh dưới mưa.

Gần như trong chớp mắt, cô đã chuyển toàn bộ tình yêu say đắm mà cô từng có với Giang Kỳ sang người anh ấy.

Bởi lúc đó cô quá yếu đuối và cũng quá khổ sở.

Cô cần một trụ cột để tiếp tục sống tốt cuộc sống của mình.

Nhưng cô yêu thầm Tống Thần Hạo chưa đầy nửa năm thì anh bắt đầu yêu hoa khôi của trường Đỗ Nhược Thanh.

Có lẽ cô và Tống Thần Hạo vốn không có quan hệ gì, hơn nữa cô cảm thấy Tống Thần Hạo sẽ không thích một người như mình nên khi nghe tin anh có người yêu, cô lại không quá đau khổ như trước.

Chỉ là cô vẫn lén yêu thầm anh ấy thôi.

"Bạn học, lau nước mắt đi."

Một giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu cô, hai mắt Ninh Tiếu bị hơi nước che mờ, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú như ánh dương của Tống Thần Hạo, cảm giác hoảng loạn lại ập đến.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Tống Thần Hạo đã nhận ra thiếu nữ ngồi xổm trước mặt.

Chỉ vì đôi mắt ngập nước lóng lánh đó đã không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của anh kể từ đêm hôm đó.

Thậm chí khi lên giường với bạn gái, đôi mắt ngấn nước xinh đẹp ấy vẫn luôn hiện ra trước mắt anh.

Biểu hiện sinh lý này khiến anh cảm thấy rất có lỗi với bạn gái, nên mỗi lần đến đón bạn gái thì anh đều cố ý tránh xa Ninh Tiếu.

Nhưng anh không ngờ lại gặp cô ở đây.

Đặc biệt là trông cô ấy khóc đến thương tâm như vậy.

Cô ngước mắt lên với đôi mắt đầy hơi nước, gương mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, điệu bộ đó lập tức khiến côn ŧᏂịŧ lớn đang ngủ say của Tống Thần Hạo ngẩng đầu lên.

"Cảm… Cảm ơn.”

Cô gái run rẩy đưa tay ra nhận lấy chiếc khăn giấy được thiếu niên đưa qua.

Khi cô rút tay lại, vì quá căng thẳng nên ngón tay vô tình xẹt qua đầu ngón tay của Tống Thần Hạo.

Đầu ngón tay mềm mại ấm đến mức khiến Tống Thần Hạo đột nhiên thu tay lại.

Lúc này Ninh Tiếu đang đeo khẩu trang, tưởng Tống Thần Hạo không nhận ra mình nên cũng giả vờ như không quen biết anh.

Sau khi Tống Thần Hạo rời đi, Ninh Tiếu mới đứng dậy.

Cô đang định rời đi thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Khi nhìn thấy tên Đỗ Nhược Thanh hiện lên trên màn hình, trong lòng Ninh Tiếu thoáng dâng lên một sự kinh ngạc.

Mặc dù cô và Đỗ Nhược Thanh ở cùng ký túc xá nhưng Đỗ Nhược Thanh là người cô ít tiếp xúc nhất.

Thời gian bọn họ tiếp xúc riêng với nhau cũng không được xem là nhiều.