Giờ phút này, Lê Nhiễm nhìn chăm chú vào Giang Nghiên, gió thổi vài sợi tóc trên trán anh, quét qua gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, mày kiếm anh khí, con ngươi nâu nhạt, lông mi đen đài, đôi môi đỏ thắm, anh là một loại hình đẹp trai mạnh mẽ nhưng không mất đi sự nhu mỹ.
Chậc, sao từ đó đến giờ không phát hiện tên Giang cẩu này đẹp trai như vậy nhỉ, nhất định là cậu ta đưa tiền cho mình tiêu, trong tiềm thức mình tự cho cậu ấy một cái lăng kính, quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ ma mà, Lê Nhiễm âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng.
“Cảm ơn Giang tổng, bên trong có bao nhiêu thế?” Lê Nhiễm mở ra ngăn kéo phía trước, quả nhiên có một tấm thẻ ngân hàng nằm ở bên trong, cô hưng phấn lấy ra ngoài.
“30 vạn.”
Nghe vậy, khóe miệng đang cong lên của Lê Nhiễm nhìn mắt thường có thể thấy chậm rãi rũ xuống, “Không phải vậy chứ, người anh em, cậu cho tiền ăn xin đó à?”
“Bình thường không phải cậu luôn hào phóng với phụ nữ hả?” Lê Nhiễm không thể tin tưởng liên tục đặt câu hỏi.
Giang Nghiên nâng mày rậm lên, ngữ khí tà tứ, “Đối với phụ nữ đương nhiên hào phóng, còn với cậu hả, không cần phải thế.”
“Vì sao?! Mình cũng là phụ nữ mà!” Lê Nhiễm đề cao âm điệu, tự tin cong eo, đem đường cong quyến rũ mười phần khoe trọn ra tới.
Giang Nghiên theo bản năng liếc nhìn về khe rãnh trắng nõn kia một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm đèn đỏ sáng lên.
“A, tiêu tiền có thể hưởng lạc trên người phụ nữ, tiêu cho cậu, mình được cái gì? Tức giận hả?” Mày rậm Giang Nghiên lại nâng lên, ngữ khí hài hước nói.
Lê Nhiễm thực thức thời ngậm miệng, chuyển biến tốt liền thu, ít nhất 30 vạn này còn có thể đủ cho cô chống đỡ một đoạn thời gian.
“Mình đưa cậu về Cẩm Phàn Viên?” Giang Nghiên hỏi tiếp, “Ừm.” Lê Nhiễm không còn hứng thú nhàn nhạt đáp một câu.
“Tiêu hết tiền rồi thì nhanh về nhà, cũng không còn trẻ con nữa, còn làm trò bỏ nhà trốn đi.” Anh vẫn là dặn dò một câu.
“Ai u biết rồi biết rồi, việc này miễn bàn, nói nữa phiền chết mất.” Lông mày tinh tế của Lê Nhiễm nhăn lại, đánh gãy lời anh nói.
Lại đột nhiên nhớ tới cái gì, cô đột nhiên cúi người lại gần anh.
Chóp mũi anh ngửi được một mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt, phía sau lưng Giang Nghiên cứng đờ, cơ hồ nghe được tiếng tim đập của chính mình, rũ mắt thấy Lê Nhiễm dán lên cổ mình nhìn kỹ.
Anh có chút không được tự nhiên nghiêng người về phía bên trái “Làm gì, ngồi yên đi đừng quấy rầy mình lái xe.”
Lê Nhiễm ngồi trở lại, mày đẹp lại cong, trong mắt lóe hài hước, “Mình nghe Hạo Tử nói cậu vì một hoa khôi đại mà thành lãng tử quay đầu à? Chậc, nhìn trên cổ đi, chiến tích tối hôm qua thực kịch liệt nhỉ.”
“Con mẹ nó buổi sáng này cậu không gián đoạn, có thể càng kịch liệt hơn cậu tin không?” Giang Nghiên tức giận nói.
“Haizz, đàn ông a không có một người tốt, hai năm trước còn vì một cô gái đòi sống đòi chết, trong nháy mắt đã có người mới ôm vào lòng.” Lê Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, cố ý thở dài một hơi chế nhạo.
“Nói nữa thì vui lòng lăn xuống xe…”
Rất nhanh xe đã dừng dưới lầu nhà cô, Giang Nghiên nói: “Tối nay mình đến đón cậu đi chơi một chút, không có người ngoài.”
Lê Nhiễm đáp ứng, khi đẩy ra cửa xe thuận tiện nói: “Được thôi, tiểu Giang, mau mang hành lý lên cho mình đi.”
Đại tiểu thư ném xuống những lời này, cao ngạo xách túi đi lên lầu.