Hiệu trưởng Trương đã tiễn Tiêu Kỳ Mặc xuống cầu thang từ văn phòng, với một thái độ cực kỳ tôn trọng.
“Anh Tiêu, anh thực sự quyết định rồi sao?”
Trước tòa nhà hành chính sáng sủa và sạch sẽ, Tiêu Kỳ Mặc đứng đó cao lớn và trầm lặng, xắn cổ tay áo trái lên rồi từ từ đút vào túi quần, động tác tao nhã và điềm tĩnh.
Anh bắt tay với hiệu trưởng một cách lịch sự và bình tĩnh nói: “Hiệu trưởng Trương, xin hãy gọi tôi là chủ nhiệm Kỳ.”
Kỳ, chủ nhiệm Kỳ...
Hiệu trưởng Trương đầu đầy mồ hôi lạnh, “Tiêu tiên sinh, hay là anh Tôy nghĩ kĩ thêm một chút...”
Một nhân vật lớn như vậy đến trường của họ với tư cách là một chủ nhiệm nhỏ, anh ta không dạy học, giảng bài và không nhận lương, anh ta chỉ xin làm chủ nhiệm khoa phụ trách kỷ luật.
Các ông lớn đến từ Cẩm Kinh, tất cả đều rảnh rỗi sao?
“Hiệu trưởng Trương, ông không muốn giải quyết vụ đình sau núi nữa sao?” Tiêu Kỳ Mặc chậm rãi thu tay lại, hạ kính cận xuống.
Hiệu trưởng Trương run rẩy: “Chủ nhiệm Kỳ, khi nào thì thuận tiện cho anh đi làm?”
Tiêu Kỳ Mặc ban đầu định nói để hai ngày nữa, nhưng ngoài khóe mắt, anh bắt gặp một cô gái nào đó cách đó không xa.
Cô gái dáng người cao gầy, xinh đẹp và thanh tú.
Ngay cả khi đứng trong một đám đông, anh cũng có thể nhìn thấy cô ấy ngay.
Lục Miên, chúng ta lại gặp nhau.
Nhưng, việc bên cạnh cô ấy có thêm hai cậu nam sinh là thế nào?
Nếu không phải anh ấy đích thân đến trường, anh ấy sẽ không biết rằng Lục Miên có một khía cạnh dễ gần như vậy.
Đôi mắt đen sâu thẳm ẩn sau cặp kính gọng vàng tràn ngập một cảm xúc không xác định được, anh bình tĩnh nói bằng một giọng trầm cuốn hút: “Bây giờ tôi có thể đi làm rồi.”
Hiệu trưởng Trương: ? ? ?
Ông nhìn theo ánh mắt của Tiêu Kỳ Mặc về phía cách đó không xa, có một nữ sinh đang đứng ở đó, cũng đang nhìn họ.
Hiệu trưởng Trương mặc dù đối với Tiêu Kỳ Mặc rụt rè, nhưng vẫn nói thêm một chút: “Chủ nhiệm Kỳ, nữ sinh kia tương đối đặc biệt, sau này nếu như vi phạm kỷ luật, chúng ta hãy chú trọng giáo dục nhẹ nhàng...”
Những gì anh ấy nói khiến Tiêu Kỳ Mặc càng tò mò hơn.
“Tại sao?”
“Haizz, nói cho anh biết cũng được. Cô bé đó là nạn nhân của sự kiện 726, Cục giáo dục đã đặc biệt chỉ thị, để cô bé tự do trưởng thành. Có thể là ở Cục giáo dục có người nhà của cô bé nên mới quan tâm đến vậy.”
Khóe Miêng Tiêu Kỳ Mặc hơi cong lên, như thể anh ta đang chế giễu.
Người nhà Lục Miên đều mong cô đi thật xa, làm sao giúp cô được đây?!
Nếu không phải của nhà họ Lục thì là lệnh của người khác.
Ngày càng có nhiều bí ẩn về cô gái này...
——
Lục Miên liếc nhìn Tiêu Kỳ Mặc từ khoảng cách hơn mười mét, rồi bước đi.
Hai nam sinh một béo một gầy đang mải mê ngắm xe sang bỗng bừng tỉnh, nhanh chóng đi theo.
“Miên ca! Miên ca! Cậu đi nhầm hướng rồi, thư viện ở bên kia!”
“Trở về đi, tôi tới ngọn núi phía sau.”
Đi thật à!
“Miên ca, cậu không được đi! Cậu muốn đi, cũng phải để chúng tôi đi cùng cậu!”
Lục Miên không có ý định này, cô ấy đã đi một quãng đường dài, và thậm chí còn vẫy tay với họ.
Hạo mập và Hạo gầy đều ngẩn người nhìn bóng lưng phóng khoáng ung dung của cô, “Xong rồi... hai chúng ta gây hoạ rồi!”
Lục Miên đến sau núi và tìm thấy ngôi đình quỷ dị trong truyền thuyết mà không tốn nhiều công sức.
Đình hóng mát đúng là được bao bọc bởi lưới điện cao thế, có lẽ không có cách nào tháo dỡ ngồi đình này, nên chỉ có thể rào lại như vậy.
Đình hóng mát này đúng là hấp dẫn.
Theo thông tin mà ông Tô cung cấp, điểm biến mất cuối cùng của bọn bắt cóc là ở trường cấp 2 Côn Bằng, không xác định được địa điểm chính xác và mục đích đến đây của chúng cũng không rõ.
Cô cần khảo sát kỹ lưỡng toàn bộ ngôi trường, không để lọt bất kỳ chi tiết có vấn đề nào.
Có lẽ bằng cách này, có thể tìm ra hang ổ thực sự của những người đó.
Cô từ từ tiến lại gần đó, nhắm mắt lại và cẩn thận cảm nhận xung quanh.
Tuy nhiên, trước khi cô có thể cảm thấy bất cứ điều gì, có tiếng bước chân bình tĩnh phía sau cô.
Và, một giọng nam tao nhã và dịu dàng.
Người bên kia nói: “Lục Miên,
tôi tới rồi.”