Chương 49: Càng là nơi không cho đến lại càng muốn đến

Hết lần này đến lần khác bị sốc, Hạo gầy không thể không giơ ngón tay cái lên và nhanh chóng truyền đạt tin tức cho Tô Giác.

“Miên ca của tôi nói, bảo anh biến.”

Biến?

Tô Giác phản ứng trong một giây, sau đó nhìn Lục Miên kiêu ngạo và giàn tà với vẻ không thể tưởng tượng được.

Bị từ chối như vậy, không một chút khách sao!

Cậu ta xấu hổ và cảm thấy bị hạ cấp.

Cậu ta từ khối 12 đích thân đến tìm cô ở khối 10, thái độ của cô thế nào?

Nhìn nhóm nữ sinh kia, bao nhiêu người trong số họ mơ ước có scandal với cậu ta, Lục Miên làm vậy quả là ngông cuồng...

Thật vậy, đã có một vài cô gái tập trung lại với nhau trong lớp học, nắm chặt tay để bảo vệ Tô Giác.

(Tại sao Lục Miên lại đối xử với Tô thiếu gia như vậy! Cô ta làm sao có thể có bộ mặt như vậy, sao dám đuổi Tô thiếu gia! )

(Lục Miên thật quá đáng!)

Đặc biệt là lớp trưởng, Bạch Phương Phi, với khuôn mặt tươi sáng và quyến rũ, khắc ghi món nợ này với Lục Miên trong lòng. Rồi lại nhìn Tô Giác ở cửa lớp với vẻ đầy lưu luyến, trong mắt hiện lên vài phần hâm mộ.

Tôy nghĩ hỏi chuyện ngày hôm qua của Tô Giác đã bị cắt đứt.

Cậu ta cũng là người có lòng tự trọng cao, bị cự tuyệt như vậy liền quay đầu bỏ đi.

Hạo mập và Hạo gầy lo lắng đến gần Lục Miên.

“Miên ca, Tô thiếu gia sẽ không làm khó cậu chứ…”

Họ lo lắng, nhưng Lục Miên, người có liên quan, lại thờ ơ và xem như không liên quan gì đến mình.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật lật trang sách, giọng nói không chút thay đổi mang theo sự kiêu ngạo cùng ngỗ nghịch nói: “Vậy thì sao?”

Hạo mập và Hạo gầy càng ngưỡng mộ cô hơn: Trong mắt Miên ca, Tô thiếu gia nổi tiếng đó cùng lắm chỉ là một con gà học sinh tiểu học!

“Đúng vậy.” Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Lục Miên sáng lên, “Cậu biết thư viện ở đâu không?”

“Tôi biết, tôi biết! Miên ca, trong giờ nghỉ, tôi sẽ đưa cậu đến đó!”

“Được.”

——

Giờ ra chơi dài sau tiết học thứ hai.

Một cậu nhóc gầy và một chàng mập kẹp giữa một cô gái xinh đẹp tựa thiếu nữ manga, đi về phía thư viện trường.

Hai nam sinh vừa nói vừa cười, cô gái xinh đẹp ở giữa thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười.

Cảnh tượng đó khiến vô số nam sinh trong lòng nảy sinh ý nghĩ.

Tại sao đó không phải là mình!

“Miên ca, bên kia là tòa nhà nghệ thuật, bên kia là tòa nhà hành chính, và bên kia là ngọn núi phía sau.” Hạo mập vừa đi vừa giới thiệu các chỗ.

Lục Miên không đi dạo khuôn viên trường nhiều, vì vậy cô ấy đã kiên nhẫn ghi nhớ.

Ngón tay trắng nõn chỉ chỉ phía sau núi, nghiêng đầu hỏi: “Phía sau núi có cái gì?”

“Nói đến chỗ này…” Hạo gầy hạ giọng, thận trọng nói: “Miên ca, phía sau núi có một cấm địa, chúng ta tuyệt đối không được đi tới đó!”

“Ồ?” Lục Miên trở nên quan tâm, và chỉ có ba từ [Tôi phải đi] được viết trong đôi mắt trong veo của cô ấy.

Hạo gầy bất lực, tiếp tục giải thích: “Phía sau núi có cái đình, cái đình đó rất trông rất tà môn, sau khi tiến vào người sẽ không tự chủ được run rẩy, tim đập nhanh, hô hấp khó khăn, phảng phất có một đôi tay vô hình đang bóp lấy cổ! Nhà trường không cho phép học sinh đến gần, còn lắp cả lưới điện cao thế! Tôi nghe nói rằng dưới cái đình đó có những thứ không sạch sẽ, vì vậy...”

Mọi trường học dường như đều có một số tin đồn tâm linh và trường trung học Côn Bằng cũng không ngoại lệ.

Đôi mắt của Lục Miên thậm chí còn sáng hơn.

Hạo mập và Hạo gầy sợ rằng sẽ có chuyện gì xảy ra với cô nên liên tục van xin.

“Miên ca, trước đó có một số học sinh quyết tâm đi vào, vừa mới tiến vào một bước, liền cảm thấy không ổn, nếu không phải cứu kịp thời, e rằng... Sau đó, trường học gấp rút lắp đặt lưới điện cao thế, Miên ca, cậu không muốn mạo hiểm đâu!”

“Được rồi.” Lục Miên vui vẻ đồng ý.

Cô ấy khác với những người khác và với cô đó không gọi là mạo hiểm.

Hạo mập và Hạo gầy nhìn nhau: Tại sao bạn càng nói về nó, Miên ca càng muốn đi...

Hai người đang lo lắng, khi ngẩng đầu lên thì có một chiếc ô tô sang trọng, trang nhã đậu ở hướng tòa nhà văn phòng, ánh mắt của họ bị nơi đó thu hút.

“Chết tiệt, ở Vu Thành còn có thể nhìn thấy loại xe sang bản giới hạn này sao?”

Lục Miên không có nhiều hứng thú, cô ấy chỉ lười biếng nhìn sang đó, nhưng giây tiếp theo lại nheo mắt lại.

Tiêu Kỳ Mặc?