Họp chào mừng tân học sinh.
Đinh Xai kiểm kê nhân số trong lớp thì phát hiện thiếu Lục Miên, hỏi xung quanh mới biết cô đã sớm đi ra ngoài.
Lo lắng cho học sinh của mình, anh ta quyết định ra ngoài tìm cô.
Ra khỏi lớp học thì phát hiện một ông lão chống nạng, đứng ở cửa nhìn trái nhìn phải gì đó.
Đinh Xai đi qua và hỏi: "Cho hỏi ông là phụ huynh của ai? Hay là ông muốn tìm ai ạ?"
Ông Tô không biết Đinh Xai là ai, đưa tay chỉ vào trong phòng học, "Tôi muốn tìm phụ huynh của Lục Miên, Lục Miên lớp 12A25."
"Lục Miên?", Đinh Xai quay đầu lại nhìn vào trong một cái, biểu tình có chút kỳ quái, "Hôm nay cha mẹ của con bé không tới, nói là bận quá không sắp xếp được thời gian rảnh."
"Ngay cả một người cũng không đến?"
Ông Tô hình như hiểu ra được gì rồi, sắc mặt trở nên lãnh đạm hẳn.
Có một số chuyện, ông cũng đã được nghe qua.
"Lão tiên sinh, ngài tìm cha mẹ của Lục Miên làm gì? Hay là Lục Miên đã làm chuyện gì rồi, hay thế này đi, tôi là chủ nhiệm của con bé, ngài có chuyện gì thì nói với tôi cũng được, hoặc là tôi có thể giúp gọi điện thoại cho cha mẹ của Lục Miên."
"Cũng được.", ông Tô gật gật đầu, thấy Đinh Xai có chút khẩn trương lo lắng, vội vàng giải thích: "Thầy Đinh đừng lo lắng, Lục Miên làm chuyện tốt cứu người, tôi là tới cảm ơn con bé, thuận tiện trao đổi với cha mẹ của con bé một chút."
Ông là nhà tài trợ của Tùy Nguyện, nói như vậy cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa ông nghĩ tính cách của Lục Miên lạnh lùng, không thích nói chuyện, cũng không phải loại con nít sẽ khoe công với bố mẹ như bình thường, nếu để ông nói không chừng còn có thể giúp cha mẹ cô bé quan tâm nhiều hơn.
Đinh Xai lập tức liên lạc với mẹ của Lục Miên là Phó Mạn, trên mặt còn mang theo cảm giác kiêu ngạo với Lục Miên.
Học sinh của anh ta đã làm một việc tốt, thân là giáo viên chủ nhiệm anh ta đương nhiên rất hạnh phúc.
Chẳng qua, điện thoại vang lên rất nhiều lần nhưng lại không ai nghe máy.
Đợi đến khi có người nhấc máy, anh ta mơ hồ nghe thấy bên kia truyền đến thanh âm "Học sinh và phụ huynh của lớp 12A1 xin mời đi về phía này.", anh có chút kinh ngạc, không xác định hô "này" một tiếng.
Giọng điệu Phó Mạn rất không kiên nhẫn, sau khi tiếp điện thoại cũng không chủ động nói chuyện.
Đinh Xai phá vỡ sự im lặng, bất đắc dĩ nói: "Mẹ Lục Miên, tôi là giáo viên chủ nhiên của Lục Miên Đinh Xai, có một số chuyện tôi muốn trao đổi với chị..."
"Thầy Đinh!", Đinh Xai còn chưa dứt lời, Phó Mạn đã chen vào: "Xin lỗi, bên tôi còn rất bận. Còn về vấn đề của Lục Miên, về nhà tôi sẽ phạt nó sau."
Nói xong liền cúp ngay điện thoại, cả một câu hỏi thăm cũng không có.
Đinh Xai và ông Tô hai mặt nhìn nhau.
Trong lúc sững sờ, phụ huynh cùng học sinh của lớp 12A1 bên cạnh lục tục bước ra.
Trong đám người đông đúc đó, Đinh Xai liếc mắt một cái liền thấy Phó Mạn mặc váy màu đỏ sậm, vừa lúc định mở miệng gọi bà, một cô gái xinh xắn khoác khuỷu tay bà cùng một người đàn ông trung niên, ngọt ngào gọi: "Ba mẹ, đi bên này nè."
Trong nháy mắt đó, Đinh Xai biết được, thì ra đây là cái gọi là bận đến không thoát thân được.
Ông Tô cũng hiểu rồi.
"Thật thú vị!", ông Tô hừ lạnh một tiếng, tức giận trực tiếp vung tay áo, chống nạng rời đi.
Đinh Xai cầm điện thoại trong tay, trong tiết trời tháng chín này, lòng bàn chân anh lại sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Ông chỉ muốn nói cho Phó Mạn biết, Lục Miên đã làm chuyện tốt...
Lục Tâm Noãn lúc này đang cùng Phó Mạn và Lục Tri Trai rời khỏi hội trường.
Cuộc họp phụ huynh tiến hành không hoàn mỹ, học sinh xuất sắc lên sân khấu đại biểu phát biểu là Tô Giác, giáo viên ưu tú Tôn Giai Oánh đều bởi vì có việc gấp mà không đến được.
Ngược lại cô ta có lên sân khấu, nhưng làm sao cũng không tìm lại được cảm giác đắc ý lúc trước.
Thẳng đến khi vừa rồi tận mắt nhìn thấy Phó Mạn cúp điện thoại giáo viên chủ nhiệm của Lục Miên kia, cô mới khẽ nhếch lên nụ cười.
"Mẹ, vừa rồi là giáo viên của chị gọi đến sao?"
Phó Mạn thanh sắc nhàn nhạt: "Ài, phỏng chừng là Lục Miên lại làm sai chuyện gì rồi, mẹ sẽ đuổi nó đi."
"Thì ra, chị thật sự không xin nghỉ sao..."