Chương 39: Ánh mắt của Mặc gia đã sáng lên

Lục Miên dìu Tùy Nguyện đi ra khỏi con hẻm nhỏ, phát hiện Tiêu Kỳ Mặc và Diệp Cẩn Văn đang đứng ở đầu hẻm nhìn mình.

Ánh mắt của Diệp Cẩn Văn có hơi lạ, hai chân đứng khép chặt, dường như có hơi... run lên.

Cô nhếch môi mỉm cười, dáng vẻ rất thản nhiên.

Diệp Cẩn Văn càng run rẩy, chị hai ơi, cao thủ đẳng cấp tàn sát hàng loạt vừa nãy là chị mà, đừng tỏ vẻ như việc không liên quan đến mình có được không?

Được tận mắt chứng kiến thì mới biết cô đánh nhau tàn độc đến mức nào.

Cho nên trước đó anh ta bị Lục Miên thôi miên ngược lại thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Tiêu Kỳ Mặc nhìn Lục Miên đi ra thì đôi mắt phượng sau cặp kính lộ vẻ vui mừng.

Anh đoán, lần đánh nhau này so với lần ở hẻm sau nhà họ Tô trước đó thì cô chỉ dùng đến một phần thực lực của mình.

Động tác nhanh nhẹn, uyển chuyển, rất tốt.

Lục Miên chào hỏi sơ qua rồi đi ngang qua mặt anh.

Tiêu Kỳ Mặc nhẹ nhàng nói, "Bạn của em bị thương rồi, ở chỗ tôi có thuốc bôi, đi xử lý vết thương trước nhé."

Anh lễ độ, lịch sự tinh tế, tỏ vẻ như rất quan tâm người khác.

Nhưng Diệp Cẩn Văn biết, anh càng như vậy thì càng phải đề phòng, chắc chắn anh đang mưu đồ gì đó.

Anh ta bỗng nhiên tỏ ra rất tò mò, nếu một người nhã nhặn nhưng xấu bụng như Mặc gia ở cùng với một người tàn bạo và thông minh như Lục Miên thì sẽ tạo ra phản ứng hóa học gì đây?

Nghĩ đến cũng thấy rất kích động...

Lời đề nghị của Tiêu Kỳ Mặc rất thích hợp, Lục Miên tỏ vẻ đồng ý. Dù sao cô cũng đưa Tùy Nguyện về nhà nghỉ ngơi.

Cô an ủi Tùy Nguyện vài câu rồi đưa cô ấy lên xe Tiêu Kỳ Mặc, dù sao thì Tùy Nguyện đã bị thương không thích hợp để hứng gió. Cô lại leo lên xe máy đi theo đến khu chung cư.

Nơi họ ở là Cẩm Thành số 1, ý nghĩa là tiền đồ gấm vóc. Tiếp giáp với trường trung học Côn Bằng, là khu chung cư xa xỉ có giá bỏng tay.

Loại hình căn hộ không nhiều, giá thành rất cao, nhất là những căn hộ có diện tích lớn thì có tiền cũng khó mua.

Mọi người đi đến lầu tám.

Tùy Nguyện cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng lặng lẽ đi theo vào nhà người láng giềng.

Lục Miên chưa bước vào, cô đứng bên ngoài gọi vài cuộc điện thoại.

"Ừm, đã tìm thấy Tùy Nguyện rồi."

Đối phương đã nói gì đó, cô chỉ lạnh lùng trả lời: "Không cần, tôi sẽ điều tra rõ ràng."

Nhà của Tiêu Kỳ Mặc rất to, anh ta bố trí Tùy Nguyện vào một căn phòng dành cho khách.

Diệp Cẩn Văn đại khái lướt nhìn một lúc.

Trên cánh tay chỉ là vết thương ngoài da, sát khuẩn rồi băng bó lại là được, chỉ là không biết có còn chỗ nào bị thương hay không.

Diệp Cẩn Văn quay qua nhìn Tiêu Kỳ Mặc đang đứng trầm tư nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên bước qua tỏ vẻ bí mật nói: "Thất Ca, người do anh đưa đến, anh mau đến băng bó cho cậu nhóc đi!"

Giọng điệu rất nịnh nọt.

Tiêu Kỳ Mặc cười nhạt, lắc đầu rồi bỏ đi, "Anh làm đi."

"Tôi..."

"Đâu phải anh không biết làm, tiện thể làm phụ đạo tâm lý luôn."

Diệp Cẩn Văn: Tôi đã nhiều năm không làm bác sĩ ngoại khoa rồi!

Thôi vậy, băng bó cũng không phải là phẫu thuật, anh ta nào dám làm phiền Mặc gia, vừa rồi cũng chỉ là hỏi một câu hên xui mà thôi.

Anh ta tận tâm dốc sức để băng bó cho Tùy Nguyện.

Nhưng Tùy Nguyện rất nhát, là người rất dễ bị tổn thương. Diệp Cẩn Văn phải an ủi rất lâu, nói họ là bạn của Lục Miên thì cô ấy mới yên tâm một chút.

Nhưng trong quá trình băng bó, anh ta mới phát hiện ra một việc rất ghê gớm.

Anh ta im lặng băng bó xong cho Tùy Nguyện, rồi ân cần hỏi: "Trên người còn có chỗ nào bị thương nữa không?"

Tùy Nguyện lắc đầu.

Diệp Cẩn Văn liền rót cho cô ấy ly nước ấm, rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.

Anh ta có chút phấn khích đi nhanh đến chỗ Tiêu Kỳ Mặc, anh ta nhỏ giọng nói: "Thất Ca, Thất Ca, em ấy là con gái!"

Anh ta chỉ nói ra chuyện mình vừa phát hiện với Tiêu Kỳ Mặc, khi ngước mắt lên thì dường như nhìn thấy ánh mắt của Thất Ca... sáng lên.

Anh ta dụi mắt, mình không nhìn lầm chứ.

Tiêu Kỳ Mặc lịch sự nho nhã mỉm cười, "Anh vào chăm sóc cho cô nữ sinh đó, tôi ra xem Lục Miên."

Nói xong anh bước đi ra ngoài cửa.

Vừa đúng lúc Lục Miên đã tắt điện thoại.