Chương 36: Người bí ẩn số 13

Lục Tâm Noãn trơ mắt ra đứng nhìn ông cụ Tô đi qua đó, trơ mắt nhìn ông ấy đến tìm Lục Miên.

Chẳng lẽ người mà ông nội Tô nói đó chính là Lục Miên?

Trên sân khấu thầy giáo đang rất hăng say, hào hứng đọc diễn văn.

Đầu óc cô ta lại trống rỗng, không nghe thấy được gì cả.

Ông cụ Tô nhẹ nhàng đi đến bên Lục Miên.

Lục Miên hơi nghiêng đầu, thủng thẳng tháo tay nghe ra, cô nghiêng người.

Ánh mắt lạnh lùng tỏ vẻ thắc mắc.

Ông cụ Tô nói: "Miên Miên, cháu ra đây một chút."

Lục Miên gật đầu, đi theo ra ngoài. Cô ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng, nên cũng không ảnh hưởng đến ai. Nhưng vẫn có học sinh và phụ huynh nhìn thấy, họ cảm thấy tò mò.

Mấy người họ đi ra ngoài hành lang của hội trường.

Ông cụ Tô nhanh chóng kể hết mọi việc với Lục Miên, sau đó nói: "Miên Miên, ông nhớ là cháu rất giỏi máy tính, cháu có thể giúp tìm tung tích của Tùy Nguyện được không?"

Tô Giác bỗng phì cười, cậu ta cũng không ngờ người mà ông nội tìm lại là Lục Miên, hơn nữa...

"Ông nội, ông đừng đùa nữa! Người giỏi về máy tính thì thiếu gì, ông tìm cô ấy thì có ích gì? Trong lúc cứu người cấp bách này, ông lại để cô ấy..."

Cậu ta chưa nói dứt câu thì ánh mắt lạnh lùng đến thấu xương của Lục Miên đã liếc sang cậu ta.

Đôi mắt hung hăng tàn ác, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Có vài sợi tóc xõa xuống, nhưng vẫn không thể che được sự sắc bén trong ánh mắt của cô.

Tô Giác giật mình.

Cậu ta chỉ gặp cô vài lần, cũng quen với vẻ lạnh lùng và xa cách của cô, nhưng chưa từng thấy qua ánh mắt của cô như một kẻ gϊếŧ người, cậu ta mím môi, cố giữ bình tĩnh.

Lục Tâm Noãn đứng cạnh muốn nói gì đó, mấp máy môi nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười, lặng im đứng nhìn.

Lục Miên chỉ tỏ ra lạnh lùng không nói lời nào, liền lấy điện thoại ra mở khóa, chiếc tai nghe màu đen của cô cũng rơi ra, cô không quan tâm, ngón tay nhanh như bay gửi một tin nhắn đi.

Tô Giác cúi người nhặt giúp cô, vẫn không yên tâm, "Không phải cậu muốn tìm người chỉ bằng một chiếc điện thoại chứ? Hacker còn phải có bộ máy tính nữa cơ..."

Tô Thanh Hà trừng mắt nhìn cậu ta một cái, liền quơ gậy lên quất cậu ta chạy ra xa, "Không giúp được gì thì im miệng đi!"

Ông ấy vừa đánh vừa răn đe.

Lục Tâm Noãn vội chạy đến khuyên giải.

Lục Miên không quan tâm đến những việc này, sau khi gửi tin nhắn xong cô liền ngồi xuống tại chỗ, tháo chiếc đồng hồ điện tử trên tay ra, mở nắp lưng phía sau, lấy ra hai thiết bị rất nhỏ, rồi gắn vào điện thoại.

Ngón tay xinh xắn nhanh chóng hý hoáy vài cái, thì thấy chiếc điện thoại màn hình phẳng bỗng chốc trở thành một chiếc máy tính mini.

Hai thiết bị nhỏ xíu đó: một cái chiếu lên tường trở thành màn hình, một cái chiếu xuống đất trở thành bàn phím.

Cô khom người khua tay trên bàn phím, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không hề chớp mắt.

Động tác này tuy rất mệt nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của cô.

Trong đầu cô chỉ hiện lên bốn chữ "Tùy Nguyện mất tích", tốc độ bẻ khóa toàn bộ máy quay an ninh trong thành phố càng nhanh hơn, cô nhập vào một chuỗi mã hóa, có thể tự động tìm kiếm Tùy Nguyện.

Ba người bên kia lao vào nhau không kịp để ý đến cô.

Ông cụ Tô dạy dỗ đứa cháu.

Tô Giác chỉ giả vờ như đứa cháu ngoan, để mặc cho ông nội đánh mắng.

——

Phòng khám tâm lý của Diệp Cẩn Văn.

Anh ta đang nhâm nhi ly trà kỷ tử, ánh mắt bỗng sáng lên, vội vàng gọi Tiêu Kỳ Mặc đang nằm nghỉ trên ghế sô pha.

"Thất Ca! 13!"

Tiêu Kỳ Mặc chậm rãi mở mắt ra, đẩy nhẹ mắt kính, nắn vào sóng mũi, "Nói."

Diệp Cẩn Văn chỉ vào máy tính, "Tôi vừa phát hiện tín hiệu của người bí ẩn số 13, tuy rất yếu nhưng vừa nãy đã sáng lên một cái."

Người bí ẩn số 13 có một chuỗi dữ liệu đặc biệt, một khi chuỗi dữ liệu này xuất hiện, thì thiết bị của Tiêu Kỳ Mặc sẽ phát hiện được.

Nhưng Tiêu Kỳ Mặc chỉ bẻ khóa được một phần, nếu như bẻ khóa được hết thì có thể hoàn toàn nắm được vị trí của đối phương.

Anh nheo mắt, "Ở đâu?"