Chương 2
“… Phu tần chi sở dữ chư hầu tranh thiên hạ giả, bất tại Tề, Sở, Yến, Triệu dã, nhi tại Hàn, Ngụy chi giao chư hầu chi sở dữ Tần tranh thiên hạ giả, bất tại Tề, Sở, Yến, Triệu dã, nhi tại Hàn, Ngụy chi dã (1)…”
Thái phó râu dài từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt say mê rung đùi đắc ý mà niệm, bên dưới, Y Đông Nhạc quốc đường đường Hoàng thái tử hào vô nghi thái (2) mà đánh ngáp.
(2) không hề có dáng vẻ
Lôi Thế Hiên chớp hai hàng lông mi thật dài, cố gắng áp xuống cơn buồn ngủ nồng đậm.
Thái phó tiếp tục niệm:
” Tích giả phạm sư dụng vu Tần nhi thu Hàn, thương ưởng dụng vu Tần nhi thu Ngụy, chiêu vương vị đắc Hàn, Ngụy chi tâm, nhi xuất binh dĩ công tề chi cương, thọ, nhi phạm sư dĩ vi ưu, nhiên tắc Tần chi sở kỵ giả, khả dĩ kiến hĩ —” (3)
Vốn là những từ ngữ dài dòng không thú vị, lão còn cố ý kéo dài âm cuối, nghe vào trong lỗ tai Lôi Thế Hiên quả thực biến thành thôi miên khúc tuyệt hảo.
Thái phó rốt cục mở ra ‘Một con’ mắt, nhìn phản ứng của đệ tử duy nhất của lão — thấy chính là một bức ‘Mỹ nhân hiết thụy đồ’, Lôi Thế Hiên đang vô cùng tao nhã mà…chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Thái phó thở dài, ở trên mặt bàn gỗ hương đàn của Lôi Thế Hiên gõ vài cái.
“Nga?” Mỹ nhân mở mắt ra.
“Điện hạ, hôm nay liền dừng ở đây đi.” Thái phó nói.
Lôi Thế Hiên lập tức khôi phục tinh thần, từ trên đệm đứng lên, chắp tay nói:
“Đa tạ thái phó giáo đạo”.
Thái phó đáp lễ, đồng thời nặng nề mà thở dài một hơi.
Lôi Thế Hiên Thái tử điện hạ cười cười, lập tức vội vã chạy ra ngoài.
Ở hành lang dài quanh co quẹo mấy vòng, hắn đứng trước đại môn đóng chặt. Nhẹ nhàng đẩy, hai phiến cửa gỗ y nha một tiếng mở ra, đi vào trong phòng, giữa hơi thở nghe được đều là hương vị chỉ trương cùng du mặc (trang giấy và mực).
Một loạt thư quỹ (giá sách) cao lớn sắp xếp phân chia thư phòng thành rất nhiều tiểu khu vực, hắn vòng vo vài bước, rốt cục ở trong một loạt thư quỹ phía trước phát hiện người hắn muốn tìm.
Thiếu niên dáng người tinh tráng đưa lưng về phía hắn, còn chưa phát hiện hắn tồn tại, một mực cúi đầu chuyên chú mà đưa tay lật trang sách.
Lôi Thế Hiên giang hai cánh tay phác qua, từ sau ôm lấy eo đối phương, khuôn mặt thuận thế dán lên phía sau lưng y.
“Ách…” Tiêu Dục Kỳ toàn thân chấn động, hơi hơi quay đầu nói: “Điện hạ…”
Trán Lôi Thế Hiên vuốt ve sau cổ y, nhẹ giọng hỏi:
“Đang xem cái gì?”
“Nga… Binh thư mà thôi…” Tiêu Dục Kỳ trả lời có điểm nơm nớp lo sợ.
Lôi Thế Hiên nheo mắt lại, chuyển đến trước người y, lấy sách trên tay y.
“Điện hạ?” Tiêu Dục Kỳ khó hiểu mà hô.
Lôi Thế Hiên cũng không thèm nhìn tới sách vở một cái, trực tiếp khép lại thả lại trên thư quỹ.
Hắn xoay người, dựa sát vào trong ngực Tiêu Dục Kỳ, làm nũng mà vòng trên ***g ngực rắn chắc của y.
“Ngươi xem binh thư để làm chi? Đối với đả trượng (4) có hứng thú sao?” Hắn oa trong ngực y buồn bực hỏi.
(4) một số loại vũ khí
“Không phải… Bởi vì phụ thân người…” Tiêu Dục Kỳ không dám di động, tùy ý hắn như mèo con ở trước ngực mình ma sát, đỉnh đầu Lôi Thế Hiên vừa vặn kề sát hai má y, hương vị đặc biệt trên tóc hắn khiến y cổ họng khô khốc tim đập mạnh.
“Người lại muốn bảo ngươi tòng quân?” Lôi Thế Hiên nhăn lại mày liễu.
“Người chỉ là thuận miệng đề cập qua…”
Lôi Thế Hiên ngẩng đầu lên, kéo mặt y xuống, trên đôi môi cương nghị của y in lại một cái hôn.
“Ta không cho phép ngươi ly khai ta…” Hắn dán phiến môi lên bá đạo nói.
Tiêu Dục Kỳ bất đắc dĩ đỡ lấy cái đầu ô lượng hắc phát (tóc đen nhánh) của hắn, nói:
“Ta sẽ không”.
Lôi Thế Hiên vừa lòng nở nụ cười, điểm cao chân làm sâu thêm nụ hôn.
Tiêu Dục Kỳ ôm lấy vòng eo nhỏ của hắn, ngượng ngùng mà hôn lại hắn, phòng nội yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc tinh tế nhỏ nhẹ.
Nơi vừa hôn xong, bốn phiến môi cánh hoa dính liền không muốn mà tách ra, một sợi chỉ bạc nối liền giữa môi hai người, tựa hồ tuyên cáo bọn họ mới vừa tiến hành hành vi thân mật như vậy.
Lôi Thế Hiên mở cái miệng nhỏ nhắn đem sợi chỉ hút vào, sau đó thân mật lại dựa sát qua, liếʍ lộng chung quanh môi Tiêu Dục Kỳ. Đồng thời nhẹ nhàng vặn vẹo hạ thân, kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ y.
“Điện hạ… Đừng ở nơi này…” Tiêu Dục Kỳ bất lực nâng khuôn mặt hắn lên.
Nhìn gương mặt ngượng ngùng của y, Lôi Thế Hiên quyết định trước buông tha y.
Đừng ở ‘Nơi này’ sao? Ha hả, vậy đi ‘Nơi đó’ là được, hắn trong lòng cân nhắc.
“Ân… Ta muốn đi cưỡi ngựa…” Hắn bỗng nhiên nói như vậy.
“Cưỡi ngựa? Nga, được”. Tiêu Dục Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, gật đầu phụ họa.
“Vậy mau lên”. Lôi Thế Hiên cười duyên kéo y đi ra ngoài.
Hoàng gia ngự dụng mã tràng, vây đầy quý tộc tiểu thư yểu điệu. Các nàng chen chúc châu đầu ghé tai thành một đoàn, nhãn quang ái mộ đặt trên nhân thân ở quảng trường đối diện.
“Thật sự là quá may mắn…Hôm nay cư nhiên có thể nhìn thấy Tiêu thị vệ…”
“Đúng vậy a…Y là bồi thái tử điện hạ tới đi? Hai mỹ nam tử đứng chung một chỗ, dường như hôm nay ánh nắng ở mã tràng cũng trở nên tươi đẹp…”
“Công chúa điện hạ chẳng qua là chiêu đãi chúng ta đến thăm mã tràng, không thể tưởng được còn có an bài tiết mục như vậy.”
“Oa… Y đi ra, thật sự hảo suất (đẹp)…Hảo cao nga…”
Các nàng ngươi một câu ta một câu, vừa nói vừa làm ra tư thế thiếu nữ hoài xuân.
Tiêu Dục Kỳ tại nhãn thần tẩy lễ (rửa tội) bao hàm ái ý cả người không được tự nhiên, y xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu. Từ mã phòng ngựa của mình ra, đến lúc leo lên yên, đi ra tràng, đều vẫn thấp đầu, giống như phạm nhân chịu thẩm.
Nhưng dáng vẻ như vậy không chút nào ảnh hưởng hình tượng uy mãnh của y trong mắt các thiếu nữ, đám nữ hài tử nhãn quang nhiệt tình hoàn toàn không có giảm bớt.
Khi y thân thủ lưu loát bước lên lưng ngựa, tràng ngoại lại là một trận tiếng thét chói tai, than vãn mê mẩn.
Lôi Thế Hiên dắt ngựa đứng ở phía sau Tiêu Dục Kỳ, khóe miệng run rẩy, bất mãn mà trừng mắt đám nữ nhân kia.
Ai cho các ngươi nhìn chằm chằm ‘Đồ của người khác’ như vậy? Dưới đáy lòng hắn tức giận mắng.
“Hoàng đệ khả ái của ta, sắc mặt dọa người như vậy để làm chi nha?” Y Đông Nhạc quốc đại Công chúa — Lôi Tử Văn, nghi thái vạn thiên phe phẩy vũ phiến (quạt lông) đi tới.
Còn không phải bởi vì ngươi tìm một đống lớn nữ nhân nhàm chán như vậy lại đây?
Lôi Thế Hiên trong lòng mắng như thế, trên mặt lại lộ tiếu dung mê chết người, trả lời:
“Không có gì, hoàng tỷ nghĩ thật sự là chu đáo, biết chúng ta muốn tới cưỡi ngựa, còn cố ý an bài người xem cho chúng ta.”
Lôi Tử Văn sao lại không rõ tâm tư đệ đệ mình, nàng vô tội nói:
“Ngươi ít khẩu tâm bất nhất đi. Ta lại không phải cố ý muốn phiền nhiễu tiểu lưỡng khẩu (vợ chồng son) các ngươi, ai biết các ngươi vừa vặn chọn hôm nay đến mã tràng?”
Hắn hừ một tiếng, leo lên ngựa. Nghĩ thầm dù sao này không ảnh hưởng kế hoạch của hắn.
“Dục Kỳ.” Lôi Thế Hiên thúc ngựa đuổi theo.
“Chuyện gì?” Tiêu Dục Kỳ quay đầu lại nhìn hắn.
Ngựa của bọn họ song song đi tới.
“Người ở đây nhiều quá, chúng ta đến nơi thanh tĩnh một chút đi”. Hắn nói.
“Nơi thanh tĩnh?” Tiêu Dục Kỳ suy tư về chỗ nào thích hợp.
Lôi Thế Hiên cười thần bí, nghiêng người tới gần bên tai y nói nhỏ:
“Đi rừng cây bên kia…”
Phương diện này tựa hồ có cái gì ‘Ám hiệu’, bởi vì Tiêu Dục Kỳ lập tức hiểu được ý đồ hắn, nhất thời đỏ mặt.
Lôi Thế Hiên thập phần hưởng thụ biểu tình ngượng ngùng của y, hắn ha ha cười, dẫn đầu giá mã ly khai, Tiêu Dục Kỳ chỉ đành nhắm mắt theo sau.
Bên tràng thiếu nữ tiếc hận mà nhìn thân ảnh lưỡng kỵ tiêu thất.
Chú thích:
(1) “…Tần hướng chư hầu cùng tranh thiên hạ, không ở Tề, Tở, Yến, cũng không ở Triệu, mà ở giao giữa Hàn, Ngụy chư hầu cùng Tần tranh thiên hạ, không ở Tề, Sở, Yến, cũng không ở Triệu, mà ở biên giới Hàn, Ngụy… ”
(3) “Xưa Phạm sư dùng cho Tần mà thu Hàn, Thương Ưởng dùng cho Tần mà thu Ngụy, chiêu vương tâm không có Hàn, Ngụy, mà xuất binh kiên quyết tiến công Tề, lúc tuổi đã cao, mà Phạm sư nghĩ đến ưu, trong trường hợp đó Tần kiêng kỵ giả, có thể gặp hĩ —”