Chương 24
Sáng hôm sau, Tiêu Dục Kỳ thấp thỏm mà tham gia buổi luyện tập sớm của binh lính, chỉ sợ Thu Thiếu Lăng hỏi chuyện tối hôm qua. May mà Thu Thiếu Lăng thấy y chỉ nói câu “Đa tạ ngươi đưa ta về”, còn cái gì cũng không nói. Xem ra sau khi hắn ngủ một giấc, cái gì cũng không nhớ rõ.
Lại qua vài ngày, tuyết đọng mùa đông tan đi không ít, ánh mặt trời trở nên tươi đẹp hơn. Sơn dã phủ đầy chồi non thực vật, hương hoa cỏ phiêu đãng trong không khí.
Tiêu Dục Kỳ tham gia cả buổi huấn luyện sớm, tiếp đó cùng Thu Thiếu Lăng đến thành trấn phụ cận tuần tra một hồi, sau khi trở lại binh doanh đã mệt muốn chết, vốn định hảo hảo ngủ một giấc, nhưng lúc này lại bị thông báo hôm nay là ngày trực ban của y, y phải ra trực ở trạm canh gác bên ngoài.
Y chống đỡ mỏi mệt, ở trạm khẩu đợi tới khi ánh trăng cũng xuất hiện, rốt cuộc chịu được đến thời điểm luân ban, có thể trở về nghỉ ngơi.
Y chạy đến thiện đường tùy tiện bới một chén cơm lạnh, sau đó kéo thân thể sắp rời ra đi về trướng tử của mình. Vừa mới đi ra vài bước, đã thấy một tiểu binh hướng y chạy tới:
“Dục Kỳ, ngươi đã chạy đi đâu? Hoàng cung phái sứ giả tới tìm ngươi!”
“Hoàng cung?” Tiêu Dục Kỳ nghe xong lập tức tinh thần chấn động.
“Đúng vậy, hình như là thị vệ gì đó bên cạnh Hoàng thượng, nói là đến đưa tin cho ngươi”. Tiểu binh vừa giải thích vừa đẩy y đi: “Mau trở về đi thôi, họ đã chờ ngươi hơn nửa canh giờ rồi”.
“Nga, đa tạ ngươi, ta lập tức đi!” Tiêu Dục Kỳ co giò chạy, y vừa đi vừa nghĩ —
Đưa tin? Chẳng lẽ là điện hạ… A, nên là bệ hạ viết thư cho ta? Rốt cuộc phát sinh đại sự gì?
Đi tới ngoài trướng, đã thấy một thân ảnh quen thuộc ở phía trước trướng tử. Vị kia hình như là Thôi thị vệ bên cạnh Lôi Thế Hiên, ngay cả hắn cũng tự mình đến đây?
“Thôi đại nhân?” Tiêu Dục Kỳ đi qua.
Nam tử họ Thôi hơi gật đầu, đối Tiêu Dục Kỳ làm một thủ thế thỉnh tiến vào.
Nhịp tim Tiêu Dục Kỳ bắt đầu gia tốc, vì cái gì y có một loại dự cảm kỳ quái? Y dưới chân không chút do dự vén rèm đi vào —
Nam tử thân khoác hắc sắc cẩm bào đứng trước mặt y, Tiêu Dục Kỳ hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nam tử nhẹ nhàng kéo đâu mạo trên đầu xuống, Tiêu Dục Kỳ nhìn dung mạo anh tuấn của hắn, môi bắt đầu run rẩy.
“Không có khả năng…” Y ôm ngực mình thối lui từng bước, y kích động đến mức trái tim cũng phát đau.
Y mới vừa lui nửa bước, đối phương đột nhiên xông tới một phen kéo lấy y, Tiêu Dục Kỳ thấy hoa mắt, người đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp mà quen thuộc.
Đôi tay vòng qua thắt lưng Tiêu Dục Kỳ giống như muốn bóp nát y, Tiêu Dục Kỳ cũng dùng hết khí lực toàn thân ôm lại hắn.
“Bệ hạ…” Tiêu Dục Kỳ ngập ngừng nói ra một câu, nam tử gầm nhẹ một tiếng, cúi người phủ kín môi y.
Tiêu Dục Kỳ nhắm mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào đã lâu không gặp. Được hơi thở của đối phương gắt gao bao quanh như vậy, y mới sâu sắc cảm nhận được mình không phải đang nằm mơ.
Bốn phiến môi tương hợp không ngừng biến hóa góc độ trằn trọc ma sát, đầu lưỡi song phương linh hoạt giao triền chơi đùa với nhau.
Một nụ hôn khuynh tẫn tương tư này phảng phất dài như một thế kỷ, đến lúc Tiêu Dục Kỳ cảm thấy môi tê dại hô hấp khó khăn, đối phương rốt cuộc buông y ra.
Lôi Thế Hiên thở hào hển, một tay ôm chặt thắt lưng Tiêu Dục Kỳ, một tay kia thân mật xoa đôi môi bị cắn đến đỏ lên của y. Tiêu Dục Kỳ ngẩng đầu, e lệ nhìn chăm chú vào dung nhan càng thêm tuấn mỹ của hắn.
Di? Ngẩng đầu? Tiêu Dục Kỳ kinh ngạc phát hiện, mình hiện tại cư nhiên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn đến khuôn mặt Lôi Thế Hiên. Chỉ là ba tháng không gặp, vì cái gì hắn trở nên cao lớn cường tráng như vậy?
Lôi Thế Hiên cũng đang nhìn y, hắn nâng gáy y lên, thì thầm:
“Ngươi đen đi rồi”.
Khuôn mặt Tiêu Dục Kỳ ửng đỏ, y lập tức nghĩ tới mình đã quên một chuyện trọng yếu, y nghiêng người quỳ xuống:
“Tham kiến Hoàng Thượng…” Y còn chưa nói hết đã bị Lôi Thế Hiên kéo lên.
“Không cần cho ta thứ sáo rỗng này”. Khẩu khí Lôi Thế Hiên mang theo thản nhiên không biết làm thế nào.
“Nhưng…” Lôi Thế Hiên dùng đôi môi mình ngăn chặn lời y muốn nói ra, hai người ôm nhau lại một trận hôn nồng nhiệt.
“Ta nhớ ngươi… Rất nhớ ngươi…” Lôi Thế Hiên vừa nỉ non vừa đưa y tới bên giường, hai người ùm một cái ngã lên đệm. Lôi Thế Hiên nhanh chóng cởi ngoa tử của cả hai, hai tay khéo léo đặt trên áo đối phương.
Tiêu Dục Kỳ đương nhiên biết hắn muốn làm cái gì, y e lệ chống cự vài cái, cuối cùng vẫn là thuận theo mặc hắn đem mình lột sạch.
Sau khi miên y (áo bông) dày bị kéo xuống, khuôn ngực màu tiểu mạch nhạt mê người của Tiêu Dục Kỳ xuất hiện trước mắt Lôi Thế Hiên, nơi khuôn ngực rắn chắc đầy tính co dãn kia, nằm thẳng một khối thuý ngọc trong suốt.
Lôi Thế Hiên hài lòng lật nó lại, ở mặt sau ngọc bích tìm được tên của hắn.
“Ngươi là của ta…” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, hôn lên ngực y.
“Bệ hạ… Ngài làm sao…” Tiêu Dục Kỳ thừa khoảng trống muốn hỏi mục đích hắn tới đây, tiểu đột khởi trước ngực lại bỗng nhiên bị cắn, y kêu rên ra tiếng.
“Không được nói”. Lôi Thế Hiên ngậm nhũ châu hồng diễm của y, bắt đầu chuyển động đầu lưỡi say sưa liếʍ, cảm giác nó từ mềm mại biến thành cứng rắn đứng thẳng lên. Tiêu Dục Kỳ cảm thấy vừa đau vừa ngứa, y khó nhịn vặn vẹo trên chăn. Lôi Thế Hiên vươn ra một bàn tay, luồn vào giữa khố hai người đang chặt chẽ tương thϊếp, một tay cầm du͙© vọиɠ song phương mà cọ xát.
Hai nhục bổng dần dần nóng lên trở nên cứng rắn, Lôi Thế Hiên rời ngực Tiêu Dục Kỳ, nhổm dậy ngồi vắt ngang qua đầu của y. Tiêu Dục Kỳ không cần chỉ thị, rất tự giác mở miệng đem ngạnh vật trước mắt nhét vào miệng, bắt đầu mυ"ŧ mát liếʍ lộng.
“Ân…” Lôi Thế Hiên phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, hắn vặn vẹo thắt lưng, đem mình chọc vào càng sâu. Hắn ấn đầu Tiêu Dục Kỳ khiến cho y trước sau dao động, vật thể cứng rắn điên cuồng ra vào khoang miệng chật hẹp của đối phương.
Phốc thu phốc thu…
Tiếng nước *** mỹ từ miệng mình phát ra, phía trên mũi là một mảnh thể mao đen đặc rậm rạp, nhục bổng thật lớn lộ ra gân xanh ở trong miệng không ngừng cứng hơn nóng hơn, thật sự quá xấu hổ… Tiêu Dục Kỳ nhắm mắt lại không dám đối diện với tình cảnh lúc này.
Lôi Thế Hiên cũng thấy không sai biệt lắm, hắn rút du͙© vọиɠ của mình ra, thuận thế áp đảo Tiêu Dục Kỳ.
Ngạnh vật ma sát động khẩu ấm áp vài cái, phía trước tiết ra dịch xung quanh tiểu động biến thành một mảnh ẩm ướt, Lôi Thế Hiên liếʍ ướt ngón tay mình, tiếp theo đưa ngón tay nhẹ nhàng đẩy mạnh vào trong u huyệt kín đáo. Nướt bọt cùng thể dịch biến thành chất bôi trơn hoàn mỹ, cơ thịt vốn dĩ thật chặt rất nhanh chóng giãn ra, Tiêu Dục Kỳ không thể không thở phì phò.
Lôi Thế Hiên rốt cuộc chờ không kịp, hắn nâng du͙© vọиɠ nóng như lửa nhắm ngay mục tiêu, gắng sức đâm vào —
“A… A…” Cảm giác áp bách quá lớn khiến cho Tiêu Dục Kỳ thở gấp liên tục, y nghĩ đến lúc này ngoài trướng còn có người thủ, sợ tới mức hấp tấp che miệng mình.
“Thật chặt…” Lôi Thế Hiên nhíu mày, hắn chịu đựng tuyệt đỉnh kɧoáı ©ảʍ tiếp tục thúc mạnh vào.
“Ân… Ân…” Đùi Tiêu Dục Kỳ còn kẹp chặt lưng đối phương, cái miệng nhỏ dưới thân cũng cắn nhục bổng mỹ vị nhiều nước không muốn buông ra.
Hai người vừa hôn hít vừa từ tốn dao động, sau khi tiến lên vài cái, Lôi Thế Hiên bỗng nhiên đem Tiêu Dục Kỳ toàn bộ ôm lấy ngồi xuống, sau khi tư thế thay đổi, sức nặng thân thể Tiêu Dục Kỳ làm bộ vị kết hợp của họ càng thêm gắt gao tương liên.
Lôi Thế Hiên nửa nằm, hai tay giữ eo Tiêu Dục Kỳ:
“Tự mình di chuyển”.
“Cái gì…” Tiêu Dục Kỳ xấu hổ thanh âm phát run.
“Tự mình di chuyển, ta muốn ngươi hảo hảo hầu hạ ta”. Lôi Thế Hiên hạ lệnh.
Tiêu Dục Kỳ thẹn thùng cắn ngón tay mình, không nguyện ý hành động. Lôi Thế Hiên nhướng mày, hắn mở chân Tiêu Dục Kỳ, bộ vị tư mật của hai người nhìn một cái không sót gì, hắn vươn tay bắt lấy tiểu gia hỏa giữa hai chân y, bắt đầu lôi kéo vân vê.
“A… Bệ hạ… Không cần như vậy… A…” Tiêu Dục Kỳ kêu lên vừa thoải mái vừa khó nhịn, y kích động đến hai mắt cũng ẩm ướt.
Chết tiệt…
Lôi Thế Hiên thấp giọng nguyền rủa, cái miệng nhỏ của Tiêu Dục Kỳ tham lam hút du͙© vọиɠ của hắn cư nhiên càng rút càng chặt, chặt đến mức hắn sắp bắn ra tới nơi…
“Nhanh lên, tự mình di chuyển…”
Hắn lại một lần nữa mệnh lệnh, đồng thời buông bàn tay đang trêu chọc Tiêu Dục Kỳ ra, Tiêu Dục Kỳ vừa rồi kêu không cần, nhưng hiện tại vừa bị buông ra, ngược lại thấy khó chịu. Y không tự chủ được nắm ngạnh bổng của chính mình, nhưng tay y mới vừa đυ.ng tới đã bị Lôi Thế Hiên hung ác gạt ra:
“Không được tự mình đυ.ng”.
“Bệ hạ…”
“Chỉ có ta có thể đυ.ng ngươi… Di chuyển nhanh lên”. Lôi Thế Hiên ra điều kiện rất đơn giản — ngươi dùng cái miệng nhỏ phía dưới lấy lòng ta, ta sẽ dùng tay cho ngươi thoải mái.
Tiêu Dục Kỳ rốt cuộc buông cảm giác xấu hổ xuống, y hai mắt đẫm lệ mông lung điểm đầu, hai tay đưa ra sau chống lên đùi Lôi Thế Hiên, bắt đầu lắc lư cái mông.
“A…” Lôi Thế Hiên ngửa đầu thở dài.
Thật sự quá tuyệt vời… cái miệng nhỏ co giãn đệ nhất kia của Tiêu Dục Kỳ mở ra khép lại, co vào giãn ra, lực mỗi lần hạ xuống đều vừa phải, thật sự rất thoải mái…
Tiêu Dục Kỳ cũng liên tục kiều mị rêи ɾỉ, y rất nhanh đã phát hiện cái lợi của tư thế cơ thể này. Tuy rằng cưỡi trên người nam nhân như vậy rất xấu hổ, nhưng y có thể khống chế vị trí đẩy lên của nhục bổng, bảo đảm nó đâm vào điểm mình thoải mái nhất mẫn cảm nhất. (Kỳ ca giỏi wá a, học 1 bít 10 nha =”=)
Hiện tại phía trước y không cần kí©h thí©ɧ y cũng có thể hưởng thụ được kɧoáı ©ảʍ, Tiêu Dục Kỳ thậm chí vươn tay nâng ngạnh bổng của Lôi Thế Hiên, làm cho phương hướng nó tiến vào càng thêm lý tưởng. Lôi Thế Hiên đối với hành vi lớn mật của y vừa lòng cực kỳ, khóe miệng hắn mang theo tiếu ý, thỉnh thoảng phối hợp hướng lên trên chọc vào vài cái.
“A… A… Ân…”
Tiêu Dục Kỳ bắt đầu tăng tốc sáo lộng, Lôi Thế Hiên nắm lấy thắt lưng y, cũng ra sức xông lên trên.
“Không… Đi… A…”
Trong cơ thể Tiêu Dục Kỳ mãnh liệt co rút lại, xông lêи đỉиɦ cao tuyệt diệu kia, đồng thời, vài dòng mầm mống du͙© vọиɠ nóng rực cũng phun vào tràng đạo của y…