Vương Đích Nam Nhân Chi Nhất - Tình Hãm Trạng Nguyên Lang

3.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Thập nhân thập sắc Thật sự mà nói nếu không phải hẳng ngày đối mặt với bọn quan quân quyền quý, mặc thì cười nói nhưng toàn đang nghĩ âm mưu hãm hại lẫn nhau thì có thể xem làm trặng nguyên là r …
Xem Thêm

Chương 1
Hôm nay, hoàng thành Y Đông Nhạc quốc so với thường ngày càng thêm phần náo nhiệt, trong thành, hai bên đường người đông như mở hội. Một trận trống chiêng truyền đến, một đội thị vệ tay cầm trường thương sáng loáng hùng dũng đi tới, khí thế ngập trời, theo sau là đội nghi lễ không kém phần trang trọng.

Thiếu niên mặc quan phục màu đỏ sẫm cưỡi trên tuấn mã, được đội lễ nghi cũng thị vệ hộ tống, ung dung tiến bước trên phố.

Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến cho hai bên đường một phen rối loạn, lẫn trong đám đông có tiếng hoan hô, cũng có châu đầu ghé tai bàn tán, nhất thời làm thành một trận ồn ào trên đường lớn.

Một lão nhân gia không rõ sự tình chạy tới bên đám đông túm tụm, hỏi một gã hán tử đứng bên cạnh: “Là con cái nhà ai vậy? Thật oai phong a!”

“Lão không biết sao?” Hán tử kia kinh ngạc hỏi lại, “ Vị này chính là tân khoa trạng nguyên năm nay, Lâm Duệ Hi đại nhân.”

“Ô…” Ông cụ nheo nheo mắt, chăm chú nhìn thiếu niên đang chậm rãi đi qua. Lâm Duệ Hi kia xấp xỉ mười sáu tuổi, phấn kiểm chu thần (mặt trắng môi đỏ), dáng vẻ phong lưu, không nhìn kỹ còn tưởng là một cô nương xinh đẹp, chỉ là hắn tuấn mi phi dương, đôi mắt thiếu đi sự trong trẻo thuần khiết của một niên thiếu bình thường, chỉ có một tia lạnh lùng quang mang, khiến người ta khϊếp sợ.

Lão nhân gia vừa nhìn đã biết hài tử này không phải tầm thường, không khỏi cảm thán: “Chàng trai này đúng là hơn người…”

“Đương nhiên rồi.” Hán tử bên cạnh tiếp lời nói. “Lâm đại nhân chính là trạng nguyên trẻ tuổi nhất từ khi khai quốc đến giờ a, tham gia thi Đình áp đảo quần hùng, ngay cả hoàng thượng đối với thi từ của hắn cũng hết lời khen ngợi.”

Bọn họ trò trò chuyện chuyện, đoàn người hộ tống Lâm Duệ Hi cũng đã dần đi xa, đám đông hai bên đường cũng tản dần.

Diễu qua một vòng thành, Lâm Duệ Hi cùng với quan viện hộ tống thẳng đường đi tới phủ trạng nguyên do hoàng thượng ngự ban. Hắn còn chưa thay xong y phục, gia nhân đã trình lên một xấp thiệp mời từ khắp nơi đưa tới.

Lâm Duệ Hi lơ đãng lật xem, toàn bộ đều là thiệp mời dự tiệc của quan lại quý tộc, hắn mi tâm khẽ nhíu, tựa hồ đối với những nghi thức xã giao này không mấy hứng thú. Lâm Duệ Hi thờ ơ đem đống thiệp mời buông xuống, đang muốn tiến vào nội đường, lão quản gia Cẩm Hoan đã vội vã tiến vào, trên tay là một tấm thiệp khác.

“Thiếu gia, thỉnh người xem cái này.”

“Vẫn là thiệp mời?” Lâm Duệ Hi không kiên nhẫn hỏi, lúc này một gia nô răng khểnh đứng bên cạnh Cẩm Hoan Thúc mới nói chen vào: “Thiếu gia, thiệp mời này không giống những cái kia a”

“Ngươi là ai?” Lâm Duệ Hi thấy hắn lạ mặt, không giống những nô bộc dẫn từ quê lên. Cẩm Hoan Thúc mới giải thích: “Thiếu gia, hắn gọi là A Quảng, là nô bộc mới vào phủ, hắn là người địa phương, đối với chuyện trong thành rất tường tận.”

“Nga?” Lâm Duệ Hi hiếu kỳ, đem ánh mắt đánh giá A Quảng, hỏi: “Ngươi nói thiệp mời kia khác, là có ý tứ gì?”

A Quảng rành mạch nói:

“Đây là thư mời của đương kim tể tướng, Trần Tri Hiếu Trần đại nhân a. Trần đại nhân quyền cao chức trọng, vô luận là quan lại lớn nhỏ trong triều hay phú hào thương gia trong thành đều thường xuyên thăm viếng mong tạo quan hệ. Hắn thiết yến, nhất định đã mời rất nhiều người quyền cao chức trọng trong thành, ngài chỉ cần tham gia yên hội này,là có thể bớt đi phiền phức đi thăm viếng kết giao với những người khác.

“Ta căn bản là không muốn cũng lũ người đó tạo quan hệ.”

“Thiếu gia, người hiện nay đã là quan trong triều, sớm muộn gì cũng phải cùng những người này qua lại, tránh được bây giờ cũng không tránh được sau này a.”

Lâm Duệ Hi trong lòng khó chịu, nhưng hắn cũng minh bạch quy củ của chốn quan trường, mặc dù bản thân ngàn vạn lần không muốn, cũng sẽ phải cùng những kẻ kia giap thiệp mà thôi. Hắn thở dài: “Hiểu rồi, ta sẽ đi.”

A Quảng cùng Cẩm Hoan Thúc thấy hắn nghĩ thông suốt, thỏa mãn nhìn nhau cười, nhận lại thiệp mời, rồi lui xuống.

Buổi tối, Lâm Duệ Hi sau khi dùng xong bữa tối, thay một bộ bạch y đơn giản, đúng giờ đến dự tiệc. Địa điểm tổ chức yến hội chính là tại

câu lan viện nổi danh nhất kinh thành – Hương Phẩm lâu, Lâm Duệ Hi lớn như vậy nhưng đây lại là lần đâu tiên đặt chân đến loại địa phương này.

Trần Tri Hiếu bố trí ba vòng tiệc rượu, Lâm Duệ Hi bị an bài ngồi ngay bên cạnh hắn, có thể thấy Trần Tri Hiếu đối với hắn cỡ nào coi trọng. Hắn tự nhiên cũng là nhân vật chính của yến hội lần này, khách nhân thay nhau tiến lên kính rượu, Lâm Duệ Hi trên mặt bày ra dáng tươi cười

lãnh đạm cùng khách sáo, ứng phó với mấy quan viên đang lôi kéo hỏi han cũng ngợi khen nịnh nọt, Lâm Duệ Hi đều dùng một biểu tình thờ ơ mà chống đỡ. Hắn thực sự vô cùng chán ghét loại tình cảnh này, lòng thầm nghĩ tìm thời cơ thích hợp, mau chóng ly khai.

Trời về khuya, khách nhân trong tiệc rượu cũng đã uống khá nhiều, Lâm Duệ Hi nhân cơ hội Trần Tri Hiếu đang tiễn một viên quan, lập tức tiến lên xin phép ra về.

“Trần đại nhân, cảm tạ ngài chiêu đãi, ta còn có chút việc, xin cáo lui trước.”

“A? Lâm đại nhân dừng bước.” Trần Tri Hiếu ghé sát hắn, thần thần bí bí nói: “ Ngài chớ vội ra về, ta còn an bài một màn đặc sắc chờ ngài a.”

Lâm Duệ Hi nhìn thần sắc hắn, đoán chắc không phải là chuyện đứng đắn nghiêm chỉnh gì, vội từ chối nói: “Cảm tạ ý tốt của Trần đại nhân, nhưng…”

“Ai, ngài còn chưa biết là chuyện gì, đã vội từ chối?” Trần Tri Hiếu lén liếc mắt nhìn bốn phía, xác định tất cả mọi người đều đang uống rượu cùng tán chuyện, không có chú ý tới hai người họ, mới hạ giọng nói: “ Một lát nữa Phiêu Hồng cô nương sẽ tới, mỹ nhân này là ta đặc biệt an bài cho ngài a…”

Nghe cách hắn nói cứ như thể việc này là ân huệ gì lớn lắm, Lâm Duệ Hi mới hoang mang hỏi: “Xin hỏi Phiêu Hồng cô nương là…”

“Phiêu Hồng cô nương chính là hoa khôi – đệ nhất mỹ nhân của Hương Phẩm lầu, cũng là một trong thập đại danh kỹ của đất Giang Nam, nàng bình thường không dễ gì chịu tiếp ai, thường ngày hương thân phú hào vung tiền như nước cũng không dễ gặp được mặt nàng, tú bà vì nể mặt ta mới tặng một cơ hội cùng nàng a…”

Xem ra Trần Tri Hiếu chính là muốn dùng mỹ nhân kế lôi kéo hắn, Lâm Duệ Hi đối với hắn lại càng thêm một tia phản cảm, hắn nghĩ mình là loại phàm phu tục tử ham mê nữ sắc sao?

Lâm Duệ Hi lại càng kiên quyết nói: “Vô cùng cảm tạ Trần đại nhân đã ta mà hao tâm tổn ý, chỉ là ta thật sự có chuyện quan trọng, không thể ở lại thêm.”

Mặc dù đối phương không ngừng cự tuyệt, Trần Tri Hiếu vẫn nhất quyết không buông, hắn kéo tay Lâm Duệ Hi.

“Chớ chớ, ta lập tức để tú bà gọi Phiêu Hồng cô nương tới. Chỉ cần ngươi nhìn qua dung nhan của nàng, ta đảm bảo ngươi tuyệt đối không nỡ ra về.”

Hắn đã kiên quyết đến thế, Lâm Duệ Hi cũng không thể khước từ thêm, đành nhẫn lại mà ngồi xuống đợi. Không lâu sau, tú bà Hương Phẩm lâu mang theo dáng tươi cười hòa cùng áy náy đi tới.

“Trần đại nhân, thực vô cùng xin lỗi, Phiêu Hồng cô nương đang có khách, không thể rời đi được, hay để ta vì ngài an bài cô nương khác được không?”

Trần Tri Hiếu giận dữ, lớn tiếng hỏi: “Là ai lớn gan như thế. Dám cùng ta tranh người?”

Tú bà lộ vẻ sợ sệt, ghé bên tai Trần Tri Hiếu nói nhỏ, Lâm Duệ Hi ngồi bên cạnh, chỉ nghe được cái gì “Ngũ vương gia”, lập tức vẻ giận trên mặt Trần Tri Hiếu biến mất không thấy đâu…hắn không cam lòng nói: “Như vậy a… Đã như vậy thì đi an bài một cô nương khác vậy…”

Lâm Duệ Hi lập tức nói: “Không cần phiền phức thế, nếu ta không có duyên cùng Phiêu Hồng cô nương gặp mặt, ngày hôm nay coi như không cần nữa, Trần đại nhân, ta xin cáo lui trước.”

Hắn một lần nữa chào từ giã, hơn nữa chuyện tốt mình hao tâm tổn trí an bài hiện tại đã bị phá hư, Trần Tri Hiếu trong lòng cũng không còn hào hứng, miễn cưỡng nói:

“Đều do ta sắp xếp không chu đáo, làm mất nhã hứng của Lâm đại nhân, ngươi đã có chuyện quan trọng, ta tiễn ngài trở về a…”

“Đạ tạ Trần đại nhân, ta tự mình về cũng được, ngài ở lại đãi khách a.”

Trần Chi Hiếu nhìn hắn đã muốn rời đi, vội nhượng nô bộc đem lễ vật lớn nhất đến, nói: “Đây chính là nhân sâm ngàn năm, ngài hãy mang về, coi như chút thành ý của ta.”

“Vô cùng cảm tạ, thế nhưng, người xưa nói vô công bất thụ lộc, tại hạ không thể nhận lễ hậu thế này.” Lâm Duệ Hi trước sau như một, kiên quyết cự tuyệt.

Hắn một chút thể diện cũng không muốn giữ cho mình, Trần Tri Hiếu bắt đầu lộ vẻ không bằng lòng. Lâm Duệ Hi biết mình đã đắc tội y, tuy thế hắn không quan tâm. Lễ độ vái chào, hắn nhẹ buông một câu: “Cáo từ!”, sau đó lập tức xoay người rời đi. Hắn đi rồi, Trần Tri Hiếu mới tức giận, vỗ bàn.

“Hanh! Khá lắm, hay cho một trạng nguyên gia thanh cao tự ngạo!!”

Sư gia đứng bên cạnh hắn nhẹ nhàng khuyên giải: “Trần đại nhân chớ nên bực mình, loại tiểu tử lông cánh còn chưa mọc đủ này, chỉ biết cậy tài khinh người, để hắn nếm một chút khổ cực, chờ hắn thấy rõ được tình thế, sớm muộn gì cũng muốn nương nhờ đại

nhân thôi.”

“Ân, ngươi nói rất có lý.” Trần Chi Hiếu vuốt râu, đôi mắt nhỏ như hạt đỗ xanh khẽ lóe một tia quang mang giả dối.

Lâm Duệ Hi, nhờ ánh sáng yếu ớt của hồng đăng lung (đèn ***g đỏ), theo đường cũ ly khai. Hương Phẩm lâu này so với trạng nguyên phủ của hắn còn muốn lớn hơn, đi một hồi vẫn chưa ra được tới đại môn.

Lâm Duệ Hi lướt qua một cánh cổng hình vòm, thấy trước mặt là một tiểu đình viện xa lạ trồng rất nhiều mẫu đơn, hắn mới xác định là đã đi nhầm đường. Đang muốn quay đầu rời đi, một bóng đen bất ngờ lao ra từ một bụi hoa, miệng mơ hồ gọi: “Phiêu Hồng…”

Người nọ xông đến, ôm chầm lấy Lâm Duệ Hi. Hắn ngay lập tức nghe thấy mùi rượu nồng nặc, thầm nghĩ người nọ chỉ là một con ma men, đang muốn lạnh lùng răn dạy, đối phương lại đột nhiên nâng cằm hắn lên, cúi người đặt lên đó một nụ hôn ———-

“Ô…” Lâm Duệ Hi cả kinh, hai mắt mở trừng trừng, thân thể cứng ngắc, để mặc cho vật mềm mại kia đặt tại trên môi mình, mãi đến khi đầu lưỡi ẩm ướt của đối phương tham lam thâm nhập vào trong vòm miệng, Lâm Duệ Hi mới giật mình thanh tỉnh. Hắn như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, nổi giận đùng đùng đẩy người kia ra, kế tiếp, hắn đã là một việc điên rồ nhất cuộc đời hắn: nắm tay thành quyền, hướng phía cằm người nọ, phát lực…

Bang!! Nam tử so với hắn cao hơn một cái đầu ăn trọn cú đấm, ngã xuống.

“Ách…” Cảm giác chếnh choáng do men rượu của Lôi Hạo Tường bị quyền vừa rồi đánh tan toàn bộ, hắn vuốt chỗ sưng nơi hàm dưới, chống tay ngồi dậy.

Trước mặt chính là một tuấn mỹ thiếu niên đang tức giận đến độ mặt ửng hồng cả lên, Lôi Hạo Tường một lúc sau ý thức được mình đã làm ra một việc vô lễ, nhưng vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, cùng với Lâm Duệ Hi “đấu nhãn”.

Lúc này, một nữ tử một thân hồng sắc sa y từ ngoài cổng vòm tiến vào, trên tay nàng là một khay sứ tinh xảo gồm bình rượu và hai chén nhỏ, kinh ngạc nhìn cảnh giằng co của hai người.

“Di?.. Hai người..” Phiêu Hồng chưa kịp hỏi hết câu, Lâm Duệ Hi đã trừng mắt liếc Lôi Hạo Tường một cái, sau đó xoay người, nổi giận đùng đùng nhanh chóng bước qua nàng. Lôi Hạo Tường luống cuống đứng dậy, gọi với theo:

“Chờ chút…”

Lâm Duệ Hi không thèm quay đầu lại, Lôi Hạo Tường chỉ có thể giương mắt nhìn bóng lưng hắn mà than nhẹ, Phiêu Hồng nhẹ nhàng bước tới sau lưng hắn:

“Ngũ vương gia, người đó là ai vậy?”

“Ta cũng không biết…” Lôi Hạo Tường vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ cười cười.

Lâm Duệ Hi vừa về đến nhà đã liều mạng dùng nước trà súc miệng, Cẩm Hoan Thúc thấy sắc mặt hắn không tốt, đoán được nhất định là thiếu gia đã gặp chuyện gì không hài lòng, cũng không dám hỏi gì nhiều.

Sauk hi uống xong vài chén trà, Lâm Duệ Hi mới lấy lại được chút lãnh tĩnh. Hắn nhìn sắc tối đã khuya, bèn nói với Cẩm Hoan Thúc: “Cẩm Hoan Thúc, ngươi không cần hậu hạ ta, đi nghỉ đi.”

“Hảo a… Đúng rồi, thiếu gia, trong thời gian người ra ngoài, đại phu nhân có sai người đưa thư tới.” Cẩm Hoan Thúc rút từ trong người ra một phong thư chưa mở.

Lâm Duệ Hi nhận lấy, không thèm liếc mắt một cái, đem để xuống bàn trà.

“Thiếu gia, người…không xem thư sao?”

“Dù sao thì cũng chỉ là giục ta về nhà thôi.” Lâm Duệ Hi nói mang theo ý bất mãn, trong giọng nói là tia trào phúng không giấu dếm. Hắn là con của thứ thϊếp, hơn nữa mẫu thân mất sớm, hắn ở nhà trước nay đều không được ai để vào mắt, người duy nhất đối tốt với hắn cũng chỉ có phụ thân cùng với người chiếu cố hắn từ nhỏ tới giờ – Cẩm Hoan Thúc. Trên đời này đúng là có rất nhiều người “biết thời thế”, nay bản thân đã đề tên bản vàng, ngay cả đại phu nhân năm xưa không thèm liếc mắt tới Lâm Duệ Hi

cũng phải hạ mình tới lấy lòng.

“Vậy…người có định hồi âm hay không?”

“Ngươi viết thư nói cho bọn họ, ta sẽ không trở về.” Lâm Duệ Hi quyết đoán nói, từ lúc phụ thân qua đời, nơi đó đã không còn bất luận điều gì khiến hắn quyến luyến nữa.

“Như vậy a…” Cẩm Hoan Thúc bất đắc dĩ thở dài.

“Cẩm Hoan Thúc, ngươi muốn trở về?” Lâm Duệ Hi nhàn nhạt hỏi.

“Thiếu gia, lão nô tất cả đều nghe theo an bài của cậu.” Cẩm Hoan Thúc kiên quyết nói.

Lâm Duệ Hi chỉ biết thở dài: “Cẩm Hoan Thúc, ngươi không giống ta, ngươi trong nhà vẫn còn người già trẻ nhỏ, ngươi cùng ta lên kinh ứng thí, đã xa bọn họ hơn một năm rồi, giờ cũng là lúc nên về thăm nom bọn họ…”

“Thiếu gia, ta biết ngươi quan tâm ta…bất quá…” Cẩm Hoan Thúc nhẹ giọng, mang theo trìu mến sâu xa: “Ngươi dù sao cũng còn trẻ, ở chỗ này lại không có ai có thể trông cậy được. Lão gia trước khi mất đã dặn ta, nhất định phải hảo hảo chăm sóc ngươi, trừ phi ngươi tìm được một người có đủ khả năng chiếu cố, lão nô tài ta mới có thể an tâm mà ly khai được.”

“Ta khả dĩ có thể chiếu cố chính mình.” Lâm Duệ Hi vô tình nói, nhưng Cẩm Hoan Thúc lại chỉ vào tay phải hắn, nhẹ giọng xót xa:

“Ngươi còn nói thế, mau xem bàn tay ngươi xem.”

Lâm Duệ Hi cúi đầu, mới phát hiện bàn tay phải của mình sưng đỏ cả lên, hắn sửng sốt, nhất thời không nhớ ra rốt cục sao mình lại bị thương.

“Ai…ngay cả bản thân bị thương cũng không biết, ngươi nói lão nô làm sao an tâm mà đi?” Cẩm Hoan Thúc trách cứ không ngừng, đi ra ngoài tìm hòm thuốc.

Lâm Duệ Hi nhìn vầng trăng non treo ngoài cửa sổ, rốt cục nhớ ra, tay mình nhất định là do đánh một quyền vào cái hàm cứng ngắc của gã kia mới thành ra thế này.

“Tên hỗn trướng…” Lâm Duệ Hi nhớ lại, tức đến run người, hắn hung hăng lẩm bẩm: “Đừng có để ta gặp lại ngươi, không thì…”

Thúy hà viễn phiêu hương, bích liễu chung hoàn sơn.

Thanh tuyền tu ánh nhật, lục thảo tẫn áng nhiên

Ngự hoa viên một ngày hè, đâu đâu cũng là sắc xanh biêng biếc khiến người ta phải say mê, vài cánh bạch hạc ẩn trong bóng râm của rừng cây, dùng chiếc mỏ dài, vàng nhạt rỉa cánh rỉa lông, thác nước nhỏ từ trên ngọn giả sơn chảy xuống, xuyên qua tấm màn nước mỏng manh, có thể thấy tiểu động trong núi ẩn hiện phía sau. Lâm Duệ Hi đi bên cạnh hoàng đế, say mê ngắm cảnh trí ưu nhã nơi này.

Hoàng thượng chỉ tay giải thích, không giấu được một tia tự hào: “Nơi này là do trẫm sai người mô phỏng theo lâm viên nổi danh nhất của Ba Nam quốc mà bài trí, là một trong những đình viện trẫm thích nhất.”

“Cảnh trí mỹ lệ như vậy, vi thần lần đầu tiên mới được thấy, thực sự đã được mở rộng tầm mắt, chỉ tiếc là vẫn chưa có cơ hội được đến Ba Nam.” Lâm Duệ Hi chân thành cảm thán.

“Trẫm khi còn trẻ, có duyên được đi qua nơi đó một lần, chỉ tiếc là sau đó Ba Nam cùng chúng ta xảy ra chiến sự, cũng không còn cơ hội đặt chân đến nữa.”

“Bệ hạ, Ba Nam quốc cùng chúng ta rốt cục là vì việc gì mà tranh chấp?” Lâm Duệ Hi trước giờ chỉ chuyên tâm nghiên cứu thi thư, đối với chuyện quốc gia đại sự không hề hay biết.

“Nguyên nhân thì rất nhiều, cũng rất phức tạp, trẫm một lời cũng không nói rõ được.” Hoàng thượng bất đắc dĩ cười khổ: “Trẫm chính là muốn trong lúc còn tại vị, đem tài hèn sức mọn của mình giải quyết tranh chấp với các nước lân bang, chỉ là xem ra không thể được rồi.”

Khi hai người trò chuyện, đột nhiên có vài tiểu cung nữ cùng hai lão thái giám hộ tống một tiểu công tử phấn điêu ngọc trác đi tới. Tiểu hài nhi này chỉ tầm sáu tuổi, tóc trên đầu cố định bằng kim quan nạm ngọc, mặc y phục xanh lam thêu chỉ vàng, thắt lưng đeo ngọc bích khảm hình bàn long, xem ra chính là một vị tiểu vương tử.

Hoàng thượng vừa thấy hắn, lập tức lộ ra dáng tươi cười sủng nịch. Lôi Thế Hiên nhanh như chớp chạy đến trước mặt hắn, dùng thanh âm ngọt ngào tinh tế gọi: “Phụ vương”

“Cục cưng ngoan.” Hoàng thượng không để ý tới mọi người, ôm lấy hắn, hôn nhẹ lên cái trán nhỏ trắng nõn, mịn màng. Lâm Duệ Hi cũng không phải một tên đầu gỗ, nghĩ thầm hài tử này ắt hẳn chính là tiểu thái tử điện hạ. Hắn chủ động cúi người: “Vi thần bái kiến thái tử điện hạ.”

Hoàng thượng buông Lôi Thế Hiên ra, cười nói: “Khanh gia không cần giữ lễ như thế, bình thân.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Hoàng thượng lại nói: “Thái tử vừa mới bắt đầu học viết chữ, cũng chỉ nhận mặt được mấy chữ, khanh gia vốn thông minh mẫn tiệp, không ngại chỉ bảo hắn một chút chứ.”

“Bệ hạ quá lời, vi thần rất lấy làm hân hạnh.” Được đương kim thánh thượng tán thưởng như thế, Lâm Duệ Hi cũng chỉ là nhàn nhạt nói tiếng tạ ơn.

Hoàng thượng đã nói là làm, lập tức sai người đưa trường trác (bàn dài) tới, tại ngự hoa viên bày ra giấy bút cùng nghiên mực, nhượng Lâm Duệ Hi dạy Lôi Thế Hiên viết chữ. Lâm Duệ Hi khẽ vén tay áo, đang muốn đưa tay cầm bút, hoàng thượng nhìn thấy trên mu bàn tay phải của hắn có quấn khăn, hỏi: “Tay của khanh gia thụ thươgn lúc nào vậy?”

“Chỉ là vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại.” Lâm Duệ Hi hời hợt nói, hắn múa bút ngay trên bàn, viếTang Đạt ra một bài “Thủy Long ngâm”, chữ của hắn khởi thửa thỏa đáng, vừa thanh lệ lại mang theo vẻ kiên cường. Hoàng thượng nhìn vào khen không tiếc lời, dặn dò Lôi Thế Hiên phải cố gắng học tập nhiều hơn, đang nói, thái giám phía xa đã cất tiếng thông hô: “Ngũ vương gia tới…”

Lôi Thế Hiên ngay lập tức buông bút, tung tăng chạy đi, reo lên: “Ngũ vương thúc!”

Lâm Duệ Hi hồ nghi nhìn lại, chỉ thấy Lôi Thế Hiên đang lao vào lòng một thanh niên tuấn lãng mặc tử y bào. Người kia vóc người cao lớn, cử chỉ bất phàm.

Trên gương mặt là đôi lông mày dài, rậm, mắt to mang theo tia tinh anh áp đảo, khóe miệng hé lên bày ra nụ cười hòa nhã mê người, chiếc cằm cương nghị, tinh tế như điêu khắc, thứ duy nhất không vừa mắt chính là trên cằm đang dán cao thuốc màu trắng…

Lâm Duệ Hi sau khi nhìn rõ diện mạo hắn, nhất thời mặt chuyển màu xanh. Đây chẳng phải là tên vô lễ cuồng đồ đêm hôm đó sao???

Lôi Hạo Tường thấy niên thiếu đứng bên cạnh hoàng thượng, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Ngũ đệ, cằm của ngươi bị làm sao vậy?” Thanh âm của hoàng thượng nhất thời đem tâm trí của hắn trở về, Lôi Hạo Tường khẩn trương nói: “Không có gì, là ta không cẩn thận để bị thương thôi.”

Hoàng thượng nhìn tay Lâm Duệ Hi một chút, lại nhìn đến cằm của Lôi Hạo Tường, không khỏi cười cười trêu trọc: “ha hả…gần đây thế nào lại nhiều người bị thương như vậy?”

Lâm Duệ Hi âm thầm trừng mắt liếc Lôi Hạo Tường, ngay sau đó lập tức ngoảnh mặt đi. Hoàng đế không biết ân oán của hai người họ, còn tủm tỉm cười cười đem hai người giới thiệu với nhau: “Lâm ái khanh, vị này chính là ngũ đệ của trẫm, hắn so với ngươi chỉ hơn ba tuổi, từ nhỏ đã nổi danh văn võ song toàn, tram thường đùa, nếu hắn không sinh ra trong hoàng thất, có lẽ đã áp đảo khi ứng thí, đoạt cả hai danh vị: “Văn – Võ trạng nguyên a…”

Đế vương lại quay qua Lôi Hạo Tường: “Ngũ đệ, người này chính là Lâm Duệ Hi, Lâm khanh gia, tân khoa trạng nguyên năm nay, ngươi mới từ Hương Sơn trở về, chắc chưa biết ha?”

“Không…ta đã…” Lôi Hạo Tường đã sớm nghe nói qua người này chính là trạng nguyen trẻ tuổi nhất của Y Đông Nhạc quốc, lại cũng đã gặp qua hắn, chỉ là nhất thời không thể nói rõ mối quan hệ phức tạp này.

Cái gã ham mê tửu sắc này cư nhiên chính là Ngũ vương gia văn võ song toàn? Lâm Duệ Hi vừa tức giận vừa có chút kinh ngạc. Hắn nén giận, cúi người vái chào, mang theo thanh âm lạnh lẽo nói: “Vi thần bái kiến ngũ vương gia.”

Lôi Hạo Tường lộ ra vẻ mặt bối rối, vội nói: “Lâm đại nhân chớ khách khi, thật vinh hạnh được biết ngài.”

Hoàng thượng thấy ánh nhìn của hai người có điểm không thích hợp, hiếu kỳ hỏi: “Thế nào? Các ngươi đã từng gặp trước đây?”

“Chỉ là gặp qua một lần.” Lôi Hạo Tường vừa nói vừa lo lắng nhìn sắc mặt của Lâm Duệ Hi, chỉ thấy đối phương quay mặt đi, cả nhìn cũng không thèm nhìn tới hắn.

“Như vậy a, nếu đã gặp qua rồi, vậy thì không cần câu nệ nữa.” Hoàng thượng sảng khoái cười lớn.

Lôi Hạo Tường xấu hổ, gượng cười theo, Lâm Duệ Hi thì không thèm nói tiếng nào. Đế vương lại thân mật mở lời: “ Được rồi, vừa vặn Lâm khanh gia đang viết chữ, Ngũ đệ ngươi cũng qua nhìn xem sao.”

Lôi Hạo Tường vội vã gật đầu, hắn đi tới trước án thư thưởng thức, đối với chữ của Lâm Duệ Hi vẫn là khen ngợi không ngớt. Lâm Duệ Hi cảm giác tán thưởng của hắn chỉ là vì bồi thường cho thất lễ đêm đó,

lãnh đạm đáp lời: “Cảm tạ Ngũ vương gia tán thưởng.” trên mặt vẫn như trước không lộ ra một nụ cười.

Lâm Duệ Hi cá tính vốn cao ngạo, vốn khinh thường khách sáo, dối trá chốn quan trường, trong bụng nghĩ gì đều viết hết lên mặt. Đối với người hắn không thích, hắn quyết không có ý lấy lòng, dù đối phương có là vương gia đi chăng nữa cũng không ngoại lệ.

Mà Lôi Hạo Tường dù sinh ra trong hoàng thất, cá tính lại rất nhiệt tình phóng khoáng, nay thấy thái độ cự tuyệt của Lâm Duệ Hi, không những không tức giận, còn âm thầm nổi lên một trận áy náy. Nghĩ thầm đều là do chính mình uống quá nhiều rượu, làm ra cái loại chuyện vô lễ đó, khó trách hắn tức giận như vậy…

Hoàng thượng cũng mơ hồ cảm nhận được hai người họ lúc này đang ngầm nổi một trận sóng to gió lớn, hắn không biết hai người trẻ tuổi kia có cái gì hiểu lầm, bất quá bọn họ đều là những thanh niên tài tuấn mà hắn yêu thích, đương nhiên muốn bọn họ có thể kết thân.

“Đừng ngồi, hôm nay đã náo nhiệt như thế, chi bằng đến tiểu đình trong ngự hoa viên quan ngư (ngắm…cá) một chút, các khanh thấy sao?”

“Hảo, ta cũng thật lâu chưa cùng vương huynh đối tửu. “ Lôi Hạo Tường hùa theo.

Đoàn người rời đến tiểu đình trong ngự hoa viên, đế vương sai người dâng lên trái cây cùng mỹ tửu, thái giám cũng biết ý mang lên một bình nhất đẳng mai tử tửu (rượu mơ). Lâm Duệ Hi nâng chén nhấp một ngụm, hương rượu tỏa ra, cảm giác được vị lạnh nhẹ nhàng khoan khoái dâng lên. Lôi Hạo Tường nhìn ra nghi hoặc của hắn, giải thích:

“Rượu này lấy ra từ kẽ nứt của băng đá, hơn nữa bản thân rượu mai tử cũng có khả năng hạ nhiệt, cực kỳ thích hợp thưởng thức khi khí trời nóng bức thế này.”

“Cảm tạ ngũ vương gia chỉ giáo, đúng là khiến hạ quan mở rộng tầm mắt.” Lâm Duệ Hi ôn tồn đáp lời, ngữ khí không nhìn ra nóng hay lạnh.

Hoàng thượng đong đưa cây quạt, cười cười tiếp lời: “Được rồi, Dong phi còn chưa muốn về sao?”

“Ân, mẫu hậu nàng sợ nhất chính là nhiệt a. Nàng nói muốn đợi tới lập thu mới trở về, còn nói muốn ta ở lại đó cùng nàng, ta thực sự còn rất nhiều công vụ trọng yếu cần xử lý, khó khăn lắm mới thuyết phục nàng để ta về trước.”

Lâm Duệ Hi trong lòng hừ lạnh, cái gì công vụ trọng yếu? Hảo lý do a!! Không phải là đi Hương Phẩm lầu ngắm hoa khôi sao??? Hắn trong lòng đối với Ngũ vương gia lại tăng một phần phản cảm, đã nhận định đối phương chẳng có gì đáng trọng, chỉ là một tên thích chơi bời ong bướm.

Hoàng thượng lại tiếp tục cùng ngũ vương gia trò chuyện, Lôi Thế Hiên thỉnh thoảng được hỏi thì đáp vài câu, chỉ có Lâm Duệ Hi là không nói câu nào. Mãi đến khi chiều đã muộn, hoàng thượng mới đột nhiên nói: “Được rồi, Lâm khanh gia còn chưa có mã xa chuyên dụng đúng không?”

“Hồi hoàng thượng, vi thần từ trước đến nay đã quen cưỡi ngựa.”

“Kỵ mã đương nhiên rất tốt, bất quá trời hè nóng nực, dùng mã xa sẽ thoải mái hơn nhiều, như vậy đi…” Đế vương quay qua Lôi Hạo Tường nói: “Ngũ đệ, Đức vương phủ với Trạng nguyên phủ cùng đường đúng không? Vậy đệ khi trở về, tiện đường đưa Lâm khanh gia đi một đoạn?

“Hảo!” Lôi Hạo Tường vui vẻ đáp lời, nhưng trên mặt Lâm Duệ Hi lại lộ ra biểu tình không nguyện ý, hắn nhẹ nhàng thoái thác:

“Không cần phiền tới Ngũ vương gia như vậy, vi thần tự trở về là được rồi.”

“Khanh gia không cần khách khi, để hắn đưa ngươi về đi, các ngươi trên đường về tranh thủ tâm sự ‘gia tăng tình cảm’ cũng tốt”. Hoàng thượng đã cực lực “tác hợp”, Lâm Duệ Hi cũng không thể tiếp tục khước từ, chỉ còn cách đồng ý.

Lâm Duệ Hi ngồi trên mã xa rộng rãi xa hoa của Lôi Hạo Tường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, gần như không thèm nhìn đối phương. Lôi Hạo Tường tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, định nói gì đó, cuối cùng lại không thốt ra lời.

“Lâm đại nhân, chuyện đêm đó…, ta cảm thấy phi thường xấu hổ…Ta tại đây bồi ngươi một lễ, mong rằng Lâm đại nhân đừng nên để trong lòng…”

Hắn còn có mặt mũi đem chuyện đó ra nói? Lâm Duệ Hi trong lòng sinh khí, bất quá hắn cũng không phải là loại người không biết đạo lý, chỉ lạnh lùng nói: “Ngũ vương gia không cần để tâm, ta sẽ không để trong lòng.”

Nếu không phải hôm nay lại nhìn thấy mặt ngươi, ta chắc chắn đã quên sạch rồi. Lâm Duệ Hi trong lòng bồi thêm một câu.

“Ngươi không để ý là tốt rồi…” Lâm Duệ Hi cười cười nói, hắn sao lại không nhìn ra Lâm Duệ Hi trong lòng vẫn còn chưa nguôi giận? Bất quá nếu hắn nói như vậy, chẳng phải tự nhiên sẽ đón ý nói hùa

sao?

Lâm Duệ Hi nhìn cảnh sắc bên ngoài, mã xa đã ly khai hoàng cũng rất xa, hắn không muốn ở lại bên người gã vương gia ham tửu sắc này thêm một khắc nào, thẳng nói: “Đã tạ ngũ vương gia đã đưa một đoạn đường, thỉnh người dừng xe ở đây đi.”

“Di? Thế nhưng còn chưa tới phủ ngươi mà.”

“Cũng không còn xa lắm, ta có thể đi bộ trở về, thình vương gia cho dừng xe lại.” Lâm Duệ Hi kiên quyết nói, Lôi Hạo Tường không lay chuyển được hắn, đành lệnh xa phu dừng lại.

Lâm Duệ Hi xuống xe, bóng dáng biến mất trong con phố đông người.

Thêm Bình Luận