Long Dạ Thiên thi triển khinh công mà đi, không bao lâu liền cảm thấy không thích hợp.
vì sao tiểu nha đầu này còn ở phía sau hắn không xa mà cười, mở miệng ra là không ngừng gọi hắn. Đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng được mà.
Vừa nãy hắn rõ ràng nghe tiếng bước chân của nàng, căn bản không phải là người luyện võ, vì sao bây giờ. . .
Long Dạ Thiên hơi chậm lại khinh công dưới chân, quay lại nhìn đằng sau.
Ặc! Này vừa nhìn lên, thế nhưng khiến tốc độ của hắn ngừng hẳn lại.
Trời ạ! Bởi vì tiểu nha đầu số 77 này vậy mà đứng trên một đám mây bằng nước, vui vẻ chào hỏi với hắn.
"Chào. . . . . . . Ha. . . Ha. . . Hắt xì!"
Số 77 ngồi trên một đám nước, không nhịn được đánh hắt xì.
Theo lý thuyết mà nói, người khống chế nước sẽ không bị cảm mạo, nhưng số 77 này lại không giống người thường, ngay cả tủi thân cũng sẽ oa oa khóc lên, đúng là không ai có thể so sánh được.
Long Dạ Thiên cũng ngồi một bên, nhìn quần áo đen của mình đã ẩm ướt, vẫn là không nói một câu.
Theo lẽ thường suy đoán, Long Dạ Thiên nhìn thấy số 77 sử dụng Siêu năng lực, ít nhất cũng có chút biểu tình sợ hãi. Nhưng hắn lại không hỏi cái gì, không nói cái gì, chỉ làm chuyện của mình, thật không nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì của hắn.
Không khí trầm tĩnh như bị áp suất thấp, khiến số 77 khó chịu cực kì.
"Thật. . . . . Thật xin lỗi! Ta không biết. . . . . Hắt xì. . . . sẽ xảy ra chuyện này, thật xin lỗi, ân công." Số 77 run run người giải thích.
Quần áo màu bạc trên người nàng cũng không có công hiệu chống thấm nước hay tránh rét gì cả, bởi vậy nàng vì nhất thời sơ suất mà trả giá thật nhiều.
Người nào dạy nàng cũng thậy quá khôi hài rồi, không khống chế nước tốt, chỉ nhớ rõ việc chào hỏi ân công, nhất thời không điều khiển tốt liền đánh mất trọng tâm, cả người đều rơi xuống dưới.
May mà ân công đại nhân rộng lượng, lại cứu mạng nàng một lần nữa. Nhưng mà. . . . . Cũng bởi vậy mà bọn họ bị đám mây nước kia dội vào đầu ướt sũng.
Hu. . . . . Xem thế này, ấn tượng của ân công đối với nàng càng tệ hơn rồi!
Số 77 len lén nhìn, cho đến giờ Long Dạ Thiên vẫn chưa phát ra một câu. Hiện giờ yên tĩnh đến nỗi âm thanh đạp chết một con bọ cũng có thể dễ dàng nghe thấy.
Còn Long Dạ Thiên thì sao?
Bây giờ trong lòng hắn cũng hơi buồn phiền, cũng không phải vì nàng có năng lực kì quái khống chế nước, mà vì chuyện hắn lại cứu nàng.
Từ trước đến giờ hắn không quá thích nữ nhân, vậy mà trong vòng một ngày hắn lại cứu một nữ nhân hai lần, đối với hắn mà nói thì đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
Ánh mắt màu lam của hắn chính là nguyên nhân mà mẹ ruột vứt bỏ hắn. Vậy mà chẳng hiểu ra sao từ trên trời rơi xuống một nữ nhân nói thích ánh mắt hắn, khiến khóe môi hắn xuất hiện nụ cười châm chọc.
Bây giờ nghĩ tới, hắn không thể không thừa nhận, điều này khiến cho đáy lòng hắn nổi lên từng đợt sóng mà chính bản thân hắn ngay từ đầu đã không phá hiện.
Không biết đó loại cảm xúc gì, nhưng lại khiến hắn u mê.
"Ân công, ngươi tức giận hả?" Số 77 nơm nớp lo sợ hỏi .
Bỗng nhiên Long Dạ Thiên đứng thẳng dậy, khoác chiếc áo choàng màu đen còn chưa khô lên.
"Khoan đã, ân công, số 77 xin lỗi người, người đừng tức giận có được không?" Số 77 vội vàng đứng bật dậy, vội vàng chạy tới bên người hắn.
Vốn định nắm lấy ống tay áo của hắn, nhưng thân hình hắn điểm một cái, lại thi triển khinh công bay đi xa.
Lòng số 77 trầm xuống, co rút đau đớn, cái miệng hồng nhỏ nhắn nhếch lên, liền không chịu được mà òa khóc, rất giống đứa bé lạc đường không tìm thấy đường về.
Một khi nàng khóc to, chính à khiến đất trời rung chuyển, quỷ thần khϊếp vía, mọi người trong phạm vi năm dặm đều nghe thấy tiếng khóc đáng sợ của nàng.
Nàng khóc rất "nhiệt tình", rồi lại nhớ tới số 55 và số 77 bị thất lạc, cả số 41 xấu xa đã lừa nàng, vì thế khóc càng kinh khủng hơn nữa.
Mãi cho đến khi nàng nhớ đến chiếc vòng tay màu vàng lúc trước, cô mới dừng dòng nước mắt giàn giụa lại, thút thít mãi không thôi.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao. . . . . . Rõ ràng mình đeo nó, sao có thể sử dụng siêu năng lực được?"
Tiểu nữ nhân chậm chạp trì độn số 77 này cuối cùng cũng phát giác ra có điều kì quái.
Đúng rồi ! Cái vòng tay màu vàng này là nàng bị số 41 xấu xa lừa gạt mà đeo vào, có tác dụng phóng ra một dòng diện áp chế siêu năng lực của nàng. Nhưng vừa rồi nàng có thể sử dụng siêu năng luc74, không có bị áp chế, này. . . . . . . .
Số 77 nhớ lại, lại càng nhớ thì đầu óc càng mơ hồ.
Còn chuyện tóc nàng nữa, lý do gì khiến tóc của nàng vô cớ mọc dài quá thế này ?
Nàng khó khăn ngừng khóc, đi đến bờ sơn tuyền, nhân cơ hội nhìn bộ dạng bây giờ của mình. Bỗng nhiên số 77 lùi lại vài bước, ngẩn người ra.
"Trời ạ! Đây chính là mình sao? Mình. . . . . . . Vì sao mình. . . . . . . Hình như cao hơn rồi."
Cả người nàng dường như bị kéo cao lên không ít, ngay cả bộ dáng cũng trở nên có chút. . . . . . . . có một chút thành thục.
"Quá kì quái rồi. . . . . . . Chẳng lẽ có liên quan tới luồng điện của cái máy mà mình đυ.ng trúng sao?"
Số 77 suy đoán hoàn toàn chính xác, bởi vì trong vòng tay có một dòng diện để áp chế siêu năng lực, dòng diện đó lại làm nhiễu loạn từ trường của máy thời không, vì thế chẳng những cơ thể của nàng "lão hóa" đi một năm, mà tóc cũng mọc thật dài. Nhưng mà thời gian nàng tới đời Đường cũng không sai khác bao nhiêu so với số 55 và số 63.
Điều này có nghĩa là, hiện giờ tuổi của nàng đã xấp xỉ tuổi của số 63. Chỉ tiếc, tâm hồn của nàng lại không lớn theo, vẫn là một tiểu cô nương ngu ngốc, nếu không thì sao vừa rồi có thể xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ?
"Aizz! Mình thật là ngu ngốc mà. . . . . lúc nào cũng làm hỏng chuyện."
Giống như số 63 hay nói: Thành sự không đủ, bại sự có thừa! Chả trách đêm khuya thế này nhưng ân công lại bỏ nàng lại.
Suy nghĩ một hồi, hốc mắt số 77 tích đầy nước, lại khóc thút thít.
Càng về sau tiếng khóc của nàng càng lớn, khóc đến nỗi các động vật trong rừng trúc chịu không nổi mà bỏ chạy tán loạn. Loại tạp âm này phải là người có siêu năng lực may ra mới chịu đựng được.
Hơn một canh giờ sau, ân công mặc đồ đen đã quay trở lại.
Hắn thong thả bước đến sau lưng số 77, nhìn nàng khóc mệt, đầu vai vẫn còn run run, trong lòng hắn ẩn ẩn chút không nỡ. Nói cũng thật buồn cười, hắn vốn muốn bỏ mặc nàng ở đây mà.
Sau đó hắn mới nhớ tới nàng chỉ là một cô gái nhỏ không có bản lĩnh phòng thân lại còn ngốc nghếch, mặc quần áo màu bạc kì quái chạy loạn khắp nơi, lại còn có pháp thuật kì lạ. Thật sự là khó đảm bảo một mình nàng ở nơi hoang dã này không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Bởi vậy thật hiếm khi hắn mềm lòng, xuống chân núi mua cho nàng một bộ quần áo, sau đó vội vàng thi triển khinh công trở về, lại không dự đoán được nàng vẫn đang khóc.
Hắn bó tay với nàng rồi.
"Ngươi. . . . . ." Rất hiếm khi Long Dạ Thiên mở miệng nói chuyện, bởi vậy giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, chính hắn nghe xong cũng phải cau mày.
Số 77 sợ run lên, không biết cái giọng nói này có phải là gọi nàng hay không, nhưng nàng vẫn quay người lại.
"Ân. . . . . Ân công? Người đã trở lại!"
Ngay khi nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Long Dạ Thiên, cặp mắt đen của nàng liền lóe sáng, cả khươn mặt nhỏ nhắn cũng sáng bừng lên, ba bước thành hai chạy nhanh về phía trước.
Trong khi Long Dạ Thiên trở tay không kịp, số 77 lại giống như con khỉ nhỏ quặp lấy người hắn, hai cánh tay cũng quàng qua cổ hắn.