Văn án 1: Doãn Tiểu Mãn ở trong cung chịu khổ cuộc mười tám năm rốt cũng chờ đợi được đến ngày đại xá để ra khỏi cung, nhưng kết quả chân còn chưa bước ra khỏi cửa cung đã bị ngã một phát xuyên đến th …
Văn án 1:
Doãn Tiểu Mãn ở trong cung chịu khổ cuộc mười tám năm rốt cũng chờ đợi được đến ngày đại xá để ra khỏi cung, nhưng kết quả chân còn chưa bước ra khỏi cửa cung đã bị ngã một phát xuyên đến thập niên 60, làm một cô thôn nữ không cha không mẹ ở thôn Song Quế.
Nhưng người cha trước khi chết của cô đã đem cô gả cho người đàn ông tên Thẩm Thanh Vân hơn cô tám tuổi, đã thế anh lại là người đàn ông góa vợ có hai đứa con là một trai, một gái.
Nhìn lu gạo thấy đáy, còn có một cặp anh em vừa đen lại vừa gầy làm cho Doàn Tiểu Mãn có chút phát ngốc.
Là một chưởng sự cung nữ ở ngự thiện phòng đã từng ăn qua sơn hào hải vị, cung đình ngự diên đều do nàng nếm thử trước, nhưng với tình huống bây giờ thì việc ăn no đối với Doãn Tiểu Mãn cũng là một việc cấp bách.
Nhưng số của cô vẫn còn được trời xanh thương xót, thời điểm khi cô xuyên đến đây thì toàn bộ ngự thiện phòng cũng cùng xuyên đến với cô.
Văn án 2:
Thời gian gần đây Ngự Thiện Phòng lại có thêm một số thức ăn, mọi người vẫn luôn nghĩ là do con mèo ở nơi nào đó đến tha đến, nhưng chỉ có Lập Xuân cô cô biết đây là dô tiên nữ xuống phàm trần ban cho.
Lưu Quý Phi một hôm tâm tình dâng trào muốn ăn một chén tôm tươi phỉ thúy liền cố ý chỉ đích danh muốn Lập Xuân cô cô tự mình động thủ.
Nhưng viêc này quả thực muốn mệnh của bà mà!
Mì sợi còn dễ làm, nhưng tôm tươi phỉ thúy bà biết đi đâu mà tìm được mẻ tôm biển tươi bây giờ, hoàng cung này cũng không phải là biển xanh a.
Trong khi Lập Xuân cô cô đang xoay sở không biết phải tìm tôm ở đâu, thì có một tờ giấy từ trên trời rơi xuống “Gà sống đổi tôm tươi, một con gà đổi một mâm tôm.”
Vậy nên vấn đề của Lập Xuân cô cô đã được giải quyết một cách dễ dàng.
Đại hoàng tử mở thiết yến đãi bá quan, tất cả các ngự trù trong ngự thiện phòng đều sử dụng hết sở trường của mình, nào là lộc nhung, tay gấu, tổ yến, tuyết giáp,..
Nhưng tất cả lại không bằng một nồi súp hải sản nòng hầm hập của Lập Xuân cô cô, mà tất cả những thứ này chỉ được dồi bởi mười cân gạo và hai mươi quả trừng gà.
Lập Xuân cô cô lặng lẽ lập một bài vị cho tiểu tiên nữ, mỗi ngày bà đều hương khói không ngừng, hơn nữa đồ cúng đều là trái cây tươi bốn mùa cùng với điểm tâm tinh xảo ngon miệng.
Tiểu kich trường:
Thẩm Đại Bảo: “Mẹ kế của tớ rất tốt, mỗi ngày bà ấy đều cho tớ ăn thịt.”
Mọi người: Đứa nhỏ không có mẹ thật đáng thương, ban ngày ban mặt còn nói mớ, đây chính là nghĩ đến việc ăn thịt đến đầu óc mụ mị rồi sao?
Thẩm Nhị Nữu: Mẹ kế của tờ mỗi ngày đều bắt tớ phải ăn trứng gà, bánh kem, bánh trứng, canh trứng,.. ăn đến nỗi tớ thấy trứng gà liền muốn bỏ chạy.
Mọi người: Thật đáng thương, lại thêm một đứa trẻ điên nữa a.
Thẩm Thanh Vân: Vợ của tôi rất tốt, người gì đâu mà lúc nào cũng cho tôi ăn thịt.
Gỡ mìn:
· Nam chính chưa lập gia đình, con trai con gái là cô nhi của chiến hữu đã hi sinh.
· Động vật hoang dã không được tự ý săn bắt, mua bán, trong văn đề cập đến chỉ là do bịa đặt.
· Toàn văn chỉ là hư cấu, mọi người xem để vui vẻ, xin đừng kiểm chứng.
Vai chính: Doãn Tiểu Mãn, Thầm Thanh Vân