Chương 25: Cần mát xa không?

Chương 25: Cần mát xa không?

"Không có!” Bạch Vân nhanh chóng lắc đầu, đánh vỡ ảo tưởng không thực tế của bà.

"Nếu thích, thì con phải nói cho người ta biết nha!" Mẹ Bạch không thèm để ý, "Đối phương làm nghề gì vậy?"

"Không có người này, mẹ suy nghĩ nhiều."

Mẹ Bạch cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là sờ sờ đầu cô: "Vân Vân, từ nhỏ con liền có diện mạo xinh đẹp, khi đó chúng ta là cô nhi quả phụ, mẹ cũng không dám trang điểm xinh đẹp cho con, dẫn đến khi con còn nhỏ không được mặc quần áo váy áo xinh đẹp, con có trách mẹ hay không?"

Bạch Vân lắc đầu.

Cô đương nhiên không trách bà.

Khi đó cha ruột cô mất sớm, mẹ Bạch chỉ là giáo viên âm nhạc cấp 3, một mình nuôi con nhỏ, khó tránh khỏi có chỗ quan tâm không đến. Hơn nữa cha cô khi còn sống là cảnh sát, gặp qua không ít vụ án dâʍ ɭσạи bé gái, những vụ án kia trên cơ bản đều là người quen gây án, mẹ Bạch rất lo lắng Bạch Vân ở chỗ bà không nhìn thấy bị tổn thương, bởi vậy khi đó liền trang điểm làm cô xấu đi.

Bản thân Bạch Vân cũng đặc biệt chú ý, cho đến khi vào đại học, mới bắt đầu học trang điểm làm đẹp cho chính mình.

Chỉ là mặc dù không có bị tổn thương về thể xác, nhưng về mặt tâm lý lại khó tránh khỏi sẽ có chút chướng ngại, tâm lý tự ti dưỡng thành trong quá trình trưởng thành vẫn luôn đeo bám cô cho đến tận bây giờ, cho dù cô có quăng thế nào đi nữa cũng quăng không ra, không thể thoát khỏi nó.

"Mẹ, không cần lo lắng cho con, trong lòng con hiểu rõ.” Bạch Vân ôm lấy bà.

Thật vất vả mới làm mẹ Bạch rời đi, Bạch Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền lập tức đổi mã khóa cửa. Mẹ cô luôn như vậy, dịu dàng mà đâm vào tim cô, khiến cô cảm thấy có lỗi không thôi.

May mắn mẹ Bạch cũng không thường đến chỗ cô, nếu không là thật sự sẽ không được yên bình, bởi vì dáng vẻ bây giờ của cô, là thật sự không có cách nào đi nói chuyện yêu đương bình thường được.

Buổi sáng ngủ ngon bị mẹ Bạch quấy rầy, cô nhàn rỗi không việc gì làm, liền hẹn huấn luyện viên tư nhân một tiết khóa.

Rất nhiều võng hồng dựa vào mặt cùng dáng người ăn cơm, tập thể hình là một bộ phận công việc của bọn họ, bởi vì muốn duy trì một hình tượng đẹp, đương nhiên cũng có một số người không chuyên nghiệp, dựa vào photoshop chỉnh sửa hình ảnh để lừa gạt thu hút fan hâm mộ. Lúc trước Bạch Vân cũng là sợ phát sóng trực tiếp bị lật xe, cho nên dứt khoát kiên quyết mà đăng ký một số lớp học riêng để quản lý dáng người.

Đương nhiên, tiêu chí chọn phòng tập thể thao của cô là có tương đối nhiều trai đẹp.

Huấn luyện viên tư nhân của cô là một thanh niên có diện mạo rất đẹp trai, một thân cơ bắp luyện đến đặc biệt đẹp, cô từng đăng ảnh anh hướng dẫn cô tập thể hình lên Weibo, khiến cho một chúng fan hâm mộ thét chói tai, hơn nữa còn ở duới Weibo của cô cầu vị trí cùng phương thức liên lạc của phòng tập thể thao.

Rất nhiều phụ nữ giàu có tới đây tập thể hình đều sẽ có một số mối quan hệ không minh bạch với huấn luyện viên, có chút là mát xa sau khi tập luyện, có chút là sau khi tan làm hẹn ước pháo, có chút thậm chí là vung tiền như rác cho các loại tặng quà, nhưng cô cùng huấn luyện viên tư nhân của cô ngược lại là không có hành vi vượt quá giới hạn gì, bởi vì anh chàng đẹp trai kia đặc biệt cao lãnh, chưa bao giờ chủ động tán tỉnh người khác, mà cô lại không có ý tưởng muốn ăn cỏ gần hang, cho nên hai người thường xuyên qua lại nhưng cũng không có thông đồng nhau.

Vị huấn luyện viên này đặc biệt bận rộn, mặc dù cô là khách quen chi tiền sảng khoái, nhưng bởi vì cô là lâm thời hẹn khóa, cho nên buổi học của cô được sắp xếp vào buổi tối.

Buổi chiều cô không có việc gì để làm, liền đến cửa hàng Chanel đi dạo một chút, mấy ngày trước SA của Chanel gửi Wechat nói cho cô cửa hàng mới về vài đôi giày đi tuyết, cô liền trực tiếp chuyển khoản qua làm bên kia giữ hàng cho cô. Cô đi lấy giày đi tuyết, thuận tiện mua thêm một bộ dụng cụ trượt tuyết nữa, quần áo trượt tuyết, mũ dành cho trượt tuyết, đầy đủ dụng cụ trượt tuyết, hào phóng ném rất nhiều tiền.

Nhưng trong lòng cô vui sướиɠ, không có cách nào, cuộc sống của cô quá trống rỗng, chỉ có thể dựa vào sài tiền để mua vui vẻ.

Nhưng cô ở trong cửa hàng Chanel lại gặp phải một người không thể tưởng tượng được —— Trợ lý Tiểu Trần của Bành Phái Luân. Sắp đến sinh nhật của bạn gái anh, anh đến đây mua quà cho bạn gái.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, liền tách ra.

Đến buổi tối, khi cô đi tập thể hình, quả nhiên ở phòng tập thể thao nhìn thấy Bành Phái Luân, nhưng anh không có lại gần nói chuyện với cô, chỉ là đứng xa xa nhìn thoáng qua nhau. Đã qua bảy ngày kể từ lần cuối cùng bọn họ gặp nhau ở Thành phố H, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau kể từ sau lần đó.

Cô đang tập plank còn nhớ lại chính mình rốt cuộc có tiết lộ tin tức cô muốn tới phòng tập thể thao này cho Tiểu Trần hay không, kết quả phát hiện cô thật đúng là "Lơ đãng" mà đem chuyện này nói cho đối phương biết.

Cô cảm thấy chính mình cũng thật là kỹ nữ.

Cô hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì, cố ý đem hành tung của mình nói cho Tiểu Trần, chỉ vì muốn nhìn xem Bành Phái Luân có thể bởi vì một câu nói như vậy mà đi tìm cô để chế tạo "Ngẫu nhiên gặp được" hay không, nhưng khi anh thật sự xuất hiện, cô lại lâm vào sâu bên trong sự ghét bỏ bản thân.

Anh chỉ là tìm đến cô để ước pháo.

Cô vô lực mà nghĩ.

Loại cảm giác vô lực này làm cô nguyên một tiết khóa đều không tập trung tinh thần, ngay cả huấn luyện viên đi lúc nào cô cũng không biết.

Cô ở tại chỗ yên lặng làm động tác kéo duỗi một lúc, đột nhiên phát hiện có người ngồi bên cạnh cô.

"Cần mát xa không?” Bành Phái Luân hỏi.

"Anh tới ấn sao?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.

"Ừ."

Cô duỗi chân ra: "Tới đây đi!"

"Không không không, không phải ở chỗ này", anh lắc đầu, "Chúng ta lên lầu."