Chương 24: Chết không có lương tâm

Chương 24: Chết không có lương tâm

Trời đã sắp hoàng hôn, trên cổ tay cô không biết khi nào được anh đeo lên một cái vòng tay, đó là vòng tay toàn kim cương kiểu cổ điển của một thương hiệu trang sức, nói thật, cô rất thích. Cô rất thích loại đồ vật khoa trương, hoa lệ, sáng lấp lánh như này. Cô nhìn chằm chằm cái vòng tay kia ngây ngẩn một lúc mới nghiêng đầu nhìn xem anh. Anh hô hấp đều đều, đã nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi, dưới mắt có quầng thâm mắt nhàn nhạt, giống như đêm qua không có nghỉ ngơi tốt.

Cô lặng lẽ nhìn anh một lúc rồi gỡ tay anh ra, đứng dậy đi tắm rửa. Phía dưới của cô đã sưng lên, trên người cũng đều là vết đỏ do anh làm ra, may mắn hiện tại là mùa đông, quần áo mặc kín liền nhìn không thấy được.

Sột sột soạt soạt mà thu dọn xong đồ vật của mình, vừa ra đến trước cửa, cô lại đi trở về mép giường, người đàn ông trên giường vẫn còn đang ngủ say, khi đôi mắt anh mở ra rất đẹp trai rất sắc bén, nhưng như bây giờ nhìn có vẻ ngoan không ít.

Cô hôn nhẹ lên đôi mắt anh, tháo chiếc vòng tay ra đặt cạnh gối anh, sau đó kéo vali đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Bành Phái Luân mới chậm rãi mở mắt ra, xoa đầu ngồi dậy.

"Chết không có lương tâm......"

Anh lẩm bẩm nói.

Trở lại Thành phố C, trợ lý Tiểu Trần lái xe tới đón anh, thấy anh một mình từ sân bay đi ra, có chút nghi hoặc: "Bạch Vân đâu? Cô ấy không đi cùng anh sao?”

Anh ngồi ở ghế sau xe không muốn trả lời.

"Không phải đâu...... Anh bỏ tiền ra để xóa bài viết về cô ấy, còn ở sân bay chờ một đêm, đặc biệt đáp chuyến bay sớm đến đó, chẳng lẽ anh không có nói cho cô ấy?" Tiểu Trần còn đang lẩm bẩm mà nhắc mãi, nhìn thấy dáng vẻ mặt anh không đổi sắc, nhanh chóng im miệng.

Bành Phái Luân mới không muốn ba ba đi nói cho cô mình vì đi tìm cô mà làm ra những chuyện ngu xuẩn gì, quá mất mặt.

.........

Đám cưới của Giang Sở Vọng cùng Chu Sướиɠ Sướиɠ đã được lên lịch, toàn bộ nhà họ Giang đều tràn ngập trong bầu không khí vui mừng, mẹ Bạch tuy rằng có vui vẻ, nhưng nhớ tới con gái mình suốt ngày không về nhà, lại có chút nóng ruột, lâu lâu liền gọi điện thoại cho cô thúc giục cô tìm bạn trai.

Bạch Vân bị bà cuốn lấy không có cách nào, sau lại liền dứt khoát ngay cả điện thoại cũng từ chối không tiếp.

Hôm nay cô đang ngủ, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mẹ Bạch mỉm cười đứng ở mép giường nhìn cô, lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần.

"Mẹ, mẹ đừng ép con phải đổi mật mã được không?” Cô oán giận đứng dậy đi đánh răng.

Mẹ Bạch không để bụng, một bên đem đồ ăn mình đã chuẩn bị tốt để vào trong tủ lạnh, một bên lải nhải: "Mẹ chỉ muốn đến xem con gái bảo bối của mẹ có ăn cơm đầy đủ hay không, mang cho con đồ ăn mà mẹ đã nấu sẵn, con đói bụng trực tiếp hâm nóng là ăn được, không cần vẫn luôn ăn cơm hộp."

Bạch Vân một bên đánh răng một bên mắt điếc tai ngơ.

"Lần trước mời đầu bếp cho con, con cũng không hài lòng, thế nào cũng phải đem người ta lui về.”

"Mẹ, con không quen trong nhà có người lạ, mẹ cũng không phải không biết."

Nhìn thấy Bạch Vân thu thập xong đi tới, mẹ Bạch đưa một chung tổ yến cho cô: "Biết con lười tự mình nấu, cho nên mẹ nấu sẵn mang qua cho con.”

Muốn cô tự mình động thủ nấu tổ yến, còn không bằng cô đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tiêm thủy quang. Nhưng từ sau khi mẹ Bạch làm phu nhân, địa vị và hoàn cảnh có thể thay đổi tính khí của một người, khí chất toàn thân của mẹ Bạch rõ ràng cũng thay đổi, dựa theo cách nói của bạn bè plastic của bà, dáng vẻ mẹ của cô thoạt nhìn như là giàu có ba đời.

Sau khi uống xong một chung tổ yến, mẹ Bạch cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính của hôm nay: "Con gái này, gần đây con có yêu đương gì không?"

Yêu đương......

Mặc dù Bạch Vân đã có chuẩn bị cho mục đích đến thăm hôm nay của mẹ Bạch, nhưng đột nhiên nghe đến từ này, vẫn là không lý do mà ngây người một chút.

Mẹ Bạch thấy cô như vậy, lập tức cảm thấy có hi vọng, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi thăm: "Làm sao vậy? Có tình huống à?”