Chương 30
Hôm sau Duy Tang tỉnh lại, nàng mơ hồ cho là đêm qua mình đã mơ thấy một giấc mộng đẹp. Trong mộng, Giang Tái Sơ luôn ở bên cạnh nàng, nhưng khi tỉnh lại, nàng lại phát hiện trong phòng im lặng, chỉ có một mình mình mà thôi.
Nhưng mà… dưới cửa sổ, trong chiếc bình cổ dài sáu cạnh còn cắm mấy nhành bạch mai mới bẻ, và bánh mật hoa quế trên bàn đã hơi lạnh vẫn còn ở đây…
Duy Tang chôn nửa mặt trong chăn, nhớ đến tối hôm qua bọn họ nói chuyện với nhau, trong bóng tối hắn ôn nhu hôn môi nàng mà đỏ mặt, khẽ mỉm cười.
Ở trên giường một lát, nàng bỗng nhiên nghe động tĩnh ngoài cửa, nhũ mẫu chạy vào, sắc mặt kinh hoảng: “Quận chúa, đã xảy ra chuyện, người mau đi thăm Thế tử phi!”
“A tẩu làm sao vậy?”
“Đêm qua Thế tử phi thức đến giờ dần, một mực thêu thùa, sáng nay thức dậy, mắt liền không ngừng rơi lệ, vừa rồi lại hôn mê bất tỉnh… đến cả tiểu Thế tôn cũng bị dọa.”
Duy Tang không kịp rửa mặt, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nhũ mẫu đuổi theo phía sau kêu nàng mặc áo lông cừu vào, nhưng nàng không hề để ý tới, chạy qua hai dãy hành lang, mãi cho đến khi chạy đến chỗ a tẩu, quả nhiên nhìn thấy tỳ nữ bưng canh nóng và nước thuốc qua lại không ngừng. Nàng lo lắng trong lòng, chạy đến cửa lại nghe thấy trong phòng nói nhỏ: “Thế tử phi, người chú ý giữ gìn thân thể. Nếu Thế tử trở về mà nhìn thấy người như vậy, có thể không đau lòng sao?”
“Triều đình có tin tức truyền đến sao?” Giọng nói a tẩu yếu ớt, “Thế tử chàng…”
“Hầu gia lúc đến thăm người không phải đã nói rồi sao, không có tin tức, đó là tin tốt. Triều đình thất bại, Thế tử cũng chưa chắc xảy ra chuyện!”
Triều đình thất bại?
Hoàng đế thân chinh thất bại?
Trong đầu Duy Tang vụt qua hai ý nghĩ này. Nàng đẩy cửa ra, mùi thuốc trong phòng phả vào mặt. Hai mắt a tẩu băng vải trắng, trên vải mơ hồ có máu tươi rỉ ra, nhìn thấy mà ghê người.
“A tẩu, sao tẩu lại thức cả đêm?” Duy Tang cẩn thận ngồi ở bên giường, vừa nói vừa khóc, “Mắt tẩu lại xuất huyết .”
A tẩu vươn tay, sờ soạng xung quanh, Duy Tang vội vàng đặt tay mình vào trong lòng bàn tay nàng: “Ta ở đây.”
“Duy Tang, đáp ứng ta một chuyện.”
“Tẩu nói đi.”
“Nếu Thế tử xảy ra chuyện… Muội không được gạt ta.” Sắc mặt Thế tử phi càng thêm tái nhợt, “Muội phải nói cho ta.”
“Thế tử phi, người cũng không thể khóc!” Thị nữ ở bên cạnh vội la lên, “Đại phu phân phó, nếu cứ khóc sẽ không còn nhìn thấy nữa…”
“Đại ca đã xảy ra chuyện gì?” Duy Tang lẩm bẩm nói, “A tẩu, sao tẩu biết Hoàng đế thân chinh Hung Nô đại bại?”
Mu bàn tay bị a tẩu dùng sức cầm lấy khẽ đau, a tẩu nhẹ giọng nói: “Ta trong lúc vô tình nghe được Hầu gia và Tiêu Nhượng đại nhân nói chuyện, có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện mà hai người không đề cập tới.”
Hoàng đế thật sự đại bại sao?
Nghe tin này, nàng không thể không hả giận, nhưng nghĩ đến huynh trưởng sống chết còn chưa biết, trong lòng lại nặng trĩu. Phụ than xưa nay chưa bao giờ tự nói đến chuyện quốc gia đại sự, như vậy… nên tìm ai mà hỏi thăm đây?
Trông chừng a tẩu và chơi đùa với cháu trai đến sẩm tối, phụ than lại không dùng bữa ở quý phủ, vừa vào đêm, vυ" nuôi ôm A Trang đi ngủ, Duy Tang ngoan ngoãn đứng ở trong phòng, nhũ mẫu có chút kỳ quái nhìn nàng.
Duy Tang giả vờ đọc sách dưới ánh nến, thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc cũng đợi đến khi có người ở cửa sổ ho khan một tiếng.
Nàng nhảy dựng lên, mở cửa sổ ra.
Thân ảnh thon dài dễ dàng nhảy vào, còn mang theo một thân đầy gió tuyết. Hắn cũng không vội mà phủi xuống, đưa tay ôm Duy Tang vào trong lòng, dịu dàng nói: “Đang đợi ta sao?”
Duy Tang ở trong lòng hắn nhón chân lên, cố gắng giúp hắn phủi tuyết trên vai hắn, hỏi khẽ: “Bên ngoài tuyết rơi sao?”
Giang Tái Sơ “Ừ” một tiếng, ôm nàng một hồi lâu mới buông ra, sau đó đến cạnh bàn thổi tắt nến, hắn nói nhỏ “Đừng để cho bên ngoài thấy bóng của chúng ta.”
Một Ninh Vương ngay ngắn đứng đắn như thế, ai thấy cũng phải kính nể mà hành lễ, lúc này lại giống một tên tiểu tặc, Duy Tang nhịn không được muốn cười, nhưng nghĩ đến huynh trưởng, ý cười trong ánh mắt liền tiêu tan.
“Có tâm sự sao?” Giang Tái Sơ nhờ vào ánh trăng mà cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, cau mày hỏi.
“Hoàng đế có phải đánh không lại người Hung Nô hay không?” Duy Tang ngập ngừng hỏi, “Kết quả chiến sự như thế nào? Chàng biết không?”
Giang Tái Sơ do dự một chút, không đáp mà hỏi lại: “Là ở lo lắng cho an nguy của huynh trưởng nàng sao?”
Duy Tang gật đầu một cái.
“Hoàng thượng giữ hắn ở bên người, không phải xem như là hạt nhân, cũng không phải để hắn xông pha chiến đấu.” Giang Tái Sơ trầm ngâm nói, “Mặc dù lần này thất bại, Thế tử cũng sẽ không có chuyện gì.”
“Chàng nói là, thật sự… thất bại?” Duy Tang trừng to mắt, trong bóng đêm nắm lấy tay hắn, “Tin này là thật ?”
Giang Tái Sơ im lặng không nói.
Nàng biết hắn sẽ không lừa mình, chuyện huynh trưởng tạm thời để sang một bên, nhưng nàng vẫn không ngừng lo lắng. Hoàng đế có thể giận chó đánh mèo trên người hắn không? Tuy rằng vị đệ đệ này vẫn luôn ở đất Thục trưng thu lương thảo và nhân lực, nhưng cũng không đảm bảo được đế vương thẹn quá hóa giận, cách chức hắn đưa đến chỗ xa hơn.
“Chàng sẽ không sao chứ?” Duy Tang có chút lo lắng, dùng sức cầm tay hắn, “Hoàng đế hắn sẽ…”
“Ta sẽ không có việc gì.” Giang Tái Sơ trả lời rất nhanh, hai tay ôm nàng đặt ở trên giường, ôn nhu nói, “Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ngủ sớm đi.”
Giống như hôm qua, hắn nửa tựa vào bên giường, ôm nàng vào trong ngực, từ từ chờ nàng ngủ.
Hô hấp của nàng dần dần trở nên ổn định, Giang Tái Sơ biết nàng đã ngủ say, nhưng lại không nỡ buông ra.
Rạng sáng hôm qua hắn đã nhận được mật báo, Hoàng đế ở quan ngoại đại bại, hơn mười vạn quân đội bị vây diệt, chỉ còn lại mấy ngàn tàn binh thất trận che chở cho Hoàng đế trở lại quan nội. Kỵ binh Hung Nô khí thế đại chấn, một mạch truy đuổi chặn đường, may mà Thổ Mộc Quan tướng thủ thành Mạnh Lương dẫn đầu Thần Sách quân xuất quan tiếp ứng, đánh một trận phục kích, thuận lợi đưa Hoàng đế trở về.
Giang Tái Sơ từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình đế vương, thấm nhuần những mưu lược thủ đoạn, tuy rằng không muốn đọat ngôi vị Hoàng đế, nhưng vì tự bảo vệ mình mà ở kinh thành, ngay cả bên cạnh Hoàng đế cũng có nội ứng, tin tức tới chuẩn xác hơn nhiều so với bình thường. Hắn cố ý hỏi thăm tung tích Thục Hầu Thế tử, nhưng không có tin báo lại.
Ngay cả Cảnh Vân cũng biết, không có tin tức, nghĩa là tin xấu.
Bởi vì nếu có người tiến vào cửa ải, tất nhiên sẽ có thể nhìn thấy; Nếu ở lại quan ngoại, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Chỉ là hiện nay, sao hắn có thể nói với nàng như vậy?
Ngộ nhỡ… nếu có chuyện gì xảy ra thì còn trông đợi vào cái gì?
Giang Tái Sơ im lặng thở dài, cẩn thận đặt đầu nàng lên trên gối, lại cúi người xuống, hôn lên mi tâm nàng một cái.
Có lẽ vì sợ nhột, Duy Tang trong giấc ngủ vẫn còn biết đường né tránh, nhưng khóe môi lại cong lên, hơi thở đều đặn.
Hắn rõ ràng là muốn hôn nữa, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng quấy rầy nàng, lặng lẽ đứng lên, xoay người ra khỏi phòng.
Gió lạnh ngoài cửa sổ rít qua, đất Thục vào mùa đông còn lạnh hơn kinh thành. Lúc Giang Tái Sơ trở lại quý phủ của mình, tuyết đã rơi đầy, trên áo khoác màu đen phủ một tầng tuyết trắng.
Hắn vừa vào nhà, chỉ thấy Cảnh Vân đứng chờ hắn, thần sắc nghiêm nghị.
Rùng mình một cái, Giang Tái Sơ trầm giọng hỏi: “Có tin tức sao?”
“Thế tử Hàn Duy Tị chết trận, đất Thục điều động ba vạn binh sĩ che chắn cho Hoàng đế qua cửa ải đều bị tiêu diệt.”
Cổ họng Giang Tái Sơ đắng chát, đột nhiên nói không ra lời.
Cảnh Vân thấy sắc mặt hắn trở nên xanh mét, nhất thời cũng không dám nói chuyện. Hai người cứ đứng đối diện nhau trong phòng, bầu không khí hết sức căng thẳng.
“Thế tử chết trận như thế nào?” Giang Tái Sơ mở miệng còn mang theo ngữ khí khó mà tin được, “Xuất quan dẫn theo nhiều binh sĩ tinh nhuệ như vậy, bệ hạ sao lại để quân Thục cản phía sau?”
“A, Hoàng đế vốn cũng không muốn đánh trận. Lúc hoảng loạn chuyện gì cũng có thể làm.” Cảnh Vân cười mỉa, “Hắn còn có thể mang theo mấy ngàn người trở về, ta lại cảm thấy thật khó lường.”
Giang Tái Sơ chậm rãi thở ra một hơi, nét mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nặng nề như cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, chỉ nói hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Cảnh Vân từ nhỏ đã là thư đồng của Ninh Vương, cũng biết rõ tình cảnh bất công của hắn, nhưng đây là lần đầu nghe thấy hắn nói huynh trưởng của mình như vậy, cũng chính là đương kim Hoàng đế bệ hạ. Trong lòng biết hắn tất nhiên đã vô cùng phẫn uất, Cảnh Vân liền cẩn thận hỏi: “Điện hạ, Quận chúa bên kia… như thế nào cho phải?”
Giang Tái Sơ lại bừng tỉnh nhưng không nghe thấy, chỉ gằn từng chữ: “Chuyện Thế tử chết trận… xác định không có lầm?”
“Không lầm.” Ánh mắt Cảnh Vân buồn bã, “Quan tài đang trên đường hồi kinh.”
“Tin tức của chúng ta có thể sớm hơn Thục Hầu bên kia hai ba ngày, nhưng mà chung quy… vẫn sẽ biết.” Giang Tái Sơ ngồi trên ghế, lấy tay xoa mi tâm, cúi đầu nói, “Ta đi nói cho nàng biết, so với người bên ngoài nói vẫn khá hơn một chút.”
Cảnh Vân nghi hoặc nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Giang Tái Sơ biết hắn đang lo lắng cái gì, chỉ lắc lắc đầu nói: “Nàng mặc dù tự do phóng khoáng, cũng là một cô nương hiểu lý sự, sẽ không giận cá chém thớt lên người ta.”
“Điện hạ, ta còn có chút lo lắng.” Cảnh Vân nói, “Hôn sự của huynh và Quận chúa… lại nên làm thế nào cho phải?”
Khoé môi Giang Tái Sơ rộ lên ý cười lạnh, chỉ là ý cười vẫn chưa thấm vào đến đáy mắt, bình tĩnh đến mức tàn khốc: “Cảnh Vân, Hoàng đế nếu không thảm bại, Thế tử nếu không chết trận… Ta không thể không tốn nhiều thời gian, mời người trong cung đến từ từ nói. Nhưng Thế tử đã chết, hắn không thể không đem Quận chúa chỉ hôn cho ta.”
“Thứ nhất, quan hệ thông gia là để trấn an lòng dân đất Thục; Thứ hai, biết rõ mâu thuẫn hai bên ngày càng sâu, nhưng giữ ta ở nơi gian khổ này, hắn sẽ thấy vui mừng.”
Cảnh Vân bỗng nhiên hiểu ra.
Hắn phất tay, ý bảo Cảnh Vân đi ra ngoài nghỉ ngơi, còn mình chắp tay đứng dưới cửa sổ.
Tuyết rơi như lông ngỗng, hương bạch mai nhàn nhạt vấn vương chóp mũi, Giang Tái Sơ nhắm mắt, sự bình tĩnh kia hoàn toàn tan biến, khẽ nói với mình: “Trong lòng ta, ta thà rằng không muốn hôn sự mình vì chuyện này mà thành. Duy Tang, thấy nàng khổ sở, ta phải làm sao bây giờ?”