Mọi người trong điện đều ồ lên, không ít người ở dưới khẽ nói nhỏ nhìn về phía Nguyễn Chính Kình.
Ánh mắt hoàng đế thâm thúy nhìn hắn, Cố Ngôn Cận cúi đầu cong eo giữ nguyên tư thế.
Sau đó tiếng cười lớn vang lên trong đại điện.
Hoàng đế cười, ngữ khí như đang trêu ghẹo, “Trẫm còn chưa từng nghe nói chuyện này.”
Nói xong, ông ta lập tức nhìn về phía Nguyễn Chính Kình.
“Nhưng trẫm cũng không phải người không thông tình đạt lý, không thể qua loa tùy ý quyết định chung thân đại sự của nữ nhi nhà người khác, không biết Nguyễn ái khanh thấy thế nào?”
“Tất cả đều do Hoàng Thượng định đoạt, lệnh của quân lớn hơn trời, thần chắc chắn sẽ tuân chỉ.” Nguyễn Chính Kình cung kính nói.
Hoàng đế nhìn Nguyễn Tướng quân, ánh mắt ông ta sâu không lường được.
Có chút người đã nhìn ra sự vi diệu trong đó mà im lặng không nói gì, mà những quan viên khác tuy không biết chuyện nhưng vì bầu không khí có chút căng thẳng nên cũng không dám lên tiếng.
Trong điện hoàn toàn im lặng, lúc này Cố Ngôn Cận đột nhiên lên tiếng.
“Cầu Hoàng Thượng cho phép, cha mẹ mất khi Ngôn Cận còn nhỏ, thần cũng không thân cận với người khác, hiện giờ mới gặp được giai nhân, kiếp này nếu không lấy được nàng ấy thì thần cũng sẽ không cưới người khác... Vì Ngôn Cận quá nóng vội nên đã mạo phạm Thánh Thượng, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Phụ thân của Cố Ngôn Cận nhiều năm trước từng cùng hoàng đế lúc ấy chưa đăng cơ đi biên cương mài giũa, sau khi đăng cơ, ông vì cứu giá mà chết, mẫu thân nghe tin dữ, không lâu sau cũng qua đời, chỉ để lại một mình hắn.
Cũng vì thế nên hoàng đế rất sủng ái Cố Ngôn Cận.
Thấy hắn nói không phải nàng thì sẽ không cưới người khác, ánh mắt hoàng đế khẽ nhúc nhích, nghi ngờ trong lòng cũng ít hơn vài phần.
Lại niệm tình của Cố phụ, mặt mày ông ta cũng thả lỏng hơn.
Hoàng đế đỡ trán vẫy tay, “Thôi, nếu đã thế thì trẫm tùy các ngươi.”
“Nhưng Thế tử, hôn sự này là do ngươi cầu mà có, sau này ngươi không thể lại ái mộ nữ tử khác phụ lòng của cô nương Nguyễn gia.”
Hoàng đế cười tủm tỉm nói, thoạt nhìn như đang vui mừng vì vừa thúc đẩy một cọc nhân duyên tốt.
Khi tạ ơn, ánh mắt Nguyễn Chính Kình tối vài phần.
Tuy sự nghi ngờ của hoàng đế không nhiều lắm, nhưng cũng chặt đứt đường lui của Cố Ngôn Cận.
Sau này hắn sao còn có thể ở bên người mà mình yêu?
Ánh mắt ông tự trách nhìn Cố Ngôn Cận, thần sắc hắn vẫn lãnh đạm khiến người ta không nhìn ra cảm xúc.
Hoàng đế một lời đã định, mọi người lúc này tựa như mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hôn sự của Cố Thế tử và nữ nhi Nguyễn Tướng quân cứ thế được định ra?!
Rất nhiều cô nương trong điện vặn khăn cắn răng ghen ghét, ngần ấy năm các nàng không lúc nào không nghĩ cách tiếp cận Cố Thế tử nhưng cũng không có tác dụng gì, vậy mà nay người ấy đã là phu quân của người khác...
Khanh Thất bị chuyện này dọa cho kinh ngạc đến mức chưa kịp lấy lại bình tĩnh, nàng liếc nhìn Nguyễn Bạch, lại thấy tiểu cô nương rũ mắt không nói gì, tuy trong lòng biết chuyện này bất thường nhưng cũng không tiện hỏi ở đây, nàng đành phải tìm cơ hội khác để hỏi rõ mọi chuyện.
Tầm mắt Cố Ngôn Cận vô tình chạm vào Nguyễn Bạch, nhớ đến lời Nguyễn Chính Kình nói, hắn thu hồi tầm mắt cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Ca múa trong thọ yến vẫn tiếp tục, từ sau khi chuyện cầu thân của Cố Thế tử thì không khí sôi nổi hơn không ít.
Vài cô nương được trưởng bối nhà mình ngầm đồng ý nên tự tiến cử hiến nghệ chỉ mong được vị hoàng tử nào đó nhìn trúng, hoặc là để người trong lòng mình nhìn thấy, cực kỳ náo nhiệt.
Hoàng đế vừa vui vẻ xem náo nhiệt vừa âm thầm liếc nhìn Nguyễn Chính Kình, gợn sóng nơi đáy mắt cuồn cuộn.
Trong chớp mắt, 20 năm đã trôi qua, hiện giờ thái bình thịnh thế, những năm tháng chiến loạn đó như đã xảy ra từ rất lâu.
Có chút ký ức tuy đã mơ hồ, nhưng cũng không phải dễ quên đến thế.
Tiếp theo là thiên kim của Trần Viên ngoại muốn biểu diễn cầm nghệ, tiếng đàn cũng không đến mức quá xuất sắc.
Hoàng đế nâng tay xoa giữa mày, Đức công công lập tức cong eo rót trà.
“Trẫm làm như vậy... Đúng không?”
Đức công công cúi đầu.
“Tâm Hoàng Thượng như gương sáng, mỗi quyết định của người đều đã được suy nghĩ chu toàn mọi thứ.”
Hoàng đế không lên tiếng, thiên kim của Trần Viên ngoại đã đàn xong một khúc, ông ta lười nhác nói, “Thưởng.”
Nhìn thiếu nữ có chút thất vọng mà tạ ơn, hoàng đế càng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Mấy năm nay ông ta đã từng nhìn thấy quá nhiều gương mặt thế này, có lẽ là già rồi nên càng thường xuyên nhớ đến những ngày tháng chông gai của quá khứ.
Ông ta hiểu rõ sức khỏe của mình, từ năm đó bị tiên hoàng đày đến biên cương rồi trở về từ chiến trường, trong thân thể ông ta đã để lại tai họa ngầm.
Khi đó hoàng đế là hoàng tử nhưng cũng không được sủng ái, còn Nguyễn Chính Kình năm đó còn chỉ là một tiểu binh.
Suy nghĩ dần bay xa, khi hoàn hồn, ông ta chạm phải ánh mắt quan tâm của Nguyễn Chính Kình, hoàng đế nhấp một ngụm trà, đáy mắt nổi lên một tia gợn sóng.
Thọ yến kết thúc, Nguyễn Bạch cùng cha về phủ.
Trước khi đi, nhìn thấy thần sắc của Khanh tỷ tỷ, nàng hơi thở dài.
Tỷ ấy muốn tìm nàng nói chuyện.
Trong lòng Nguyễn Bạch cảm thấy có chút ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, đúng như suy đoán của nàng, Khanh gia gửi thiệp mời đến phủ.
Nguyễn Bạch cũng biết Khanh tỷ tỷ đang sốt ruột, nếu không cũng không đến mức chỉ mới qua một đêm đã vội vàng gửi thiệp mời như thế.
Nguyễn Chính Kình đang chọn ngày thành thân, nàng đến tìm ông xin ra ngoài rồi mang theo Cẩm Ngọc đến Khanh phủ.
Khanh phủ cách phủ Tướng quân không xa, chỉ đi khoảng nửa nén hương là đến.
Đến cửa, Nguyễn Bạch đưa thư mời, hạ nhân lập tức đi vào báo cho Khanh Thất, sau đó liền xuất hiện bóng dáng Khanh Thất vội vàng chạy ra.
“Khanh tỷ tỷ.” Nguyễn Bạch cong mắt cười.
Khanh Thất lúc này mới bình tĩnh dẫn nàng vào phủ.
“Mấy ngày gần đây mẫu thân thường xuyên nhắc đến muội nên ta mới gửi thiệp mời, sẽ không gây phiền toái cho muội chứ?”
“Khanh tỷ tỷ lại nói đùa rồi, đã nhiều năm thế rồi mà tỷ vẫn còn chú ý những thứ này sao?”
Nguyễn Bạch mỉm cười ngửa đầu nhìn Khanh Thất, nghe nàng nói thế, Khanh cô nương bất đắc dĩ nhéo má nàng.
“Chỉ có muội biết nói ngọt.”
Khanh gia cũng trở về từ sa trường nên trong phủ có một võ trường, Khanh Vệ thường xuyên đến đó luyện võ.
Mà Khanh Thất từ nhỏ đã yêu thích giơ đao múa kiếm, Khanh Vệ vốn nghe theo thê tử không dạy nữ như những thứ đó, nhưng từ khi Khanh Thất được cứu trở về sau khi bị người ta bắt cóc, Khanh mẫu cũng không còn ngăn cản, thậm chí có đôi lúc còn cùng Khanh Thất tập võ.
Hai người nói chuyện trên đường, đúng lúc đi qua võ trường thì gặp Khanh Vệ vừa tập võ xong đang nghỉ ngơi.
“Bạch tỷ nhi đến? Hoa mai trong viện dì con mới nở, nàng ấy vẫn luôn nhắc đến con đó.” Khanh Vệ cười nói, ánh mắt ông nhu hoà nhìn tiểu cô nương vì sợ lạnh mà bọc đến kín mít.
Ông và Nguyễn Chính Kình là huynh đệ trên chiến trường, thê tử của hai người lại là bạn thân, sau khi về kinh, hai nhà vẫn luôn qua lại thân thiết.
Không riêng gì Khanh mẫu coi Nguyễn Bạch như nữ nhi, mà ông cũng cực kỳ hâm mộ Nguyễn Chính Kình khi có một nữ nhi mềm mại ngoan ngoãn thế này.
Không giống nữ nhi nhà ông...
Khanh Vệ âm thầm liếc nhìn qua Khanh Thất, “Thất tỷ nhi, nương của con có chuyện muốn nói với con.”
Khanh Thất nhàn nhạt gật đầu, đến cả nửa chữ cũng chưa nói.
Khanh Vệ âm thầm thở dài, nữ nhi nhà ông nếu có một nửa mềm mại như Bạch tỷ nhỉ thì tốt rồi.
Ông lắc đầu dùng khăn lau kiếm, “Đi nhanh đi, nương con sợ là chờ đến sốt ruột rồi.”
“Khanh thúc, phụ thân mới mua một ít rượu ngon chờ người sang đó cùng uống.” Nguyễn Bạch ngoan ngoãn nói.
Khanh Vệ vuốt râu cười, “Được được, chờ ta lau xong kiếm sẽ đi ngay.”
Nguyễn Bạch ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi cùng Khanh Thất rời đi.
Có Khanh thúc bồi phụ thân uống, người có lẽ sẽ bớt cô đơn hơn một chút.
Từ luyện võ trường đến viện của Khanh mẫu có chút xa, Khanh Thất liếc mắt nhìn Nguyễn Bạch đang rũ đầu, ngữ khí cười như không cười nói, “Không ngờ mới mấy ngày không gặp mà Bạch Nhi đã sắp gả chồng...”
“Khanh tỷ tỷ...”
“Là tự muội nói hay để tỷ ép muội nói?”
Khanh Thất lạnh lùng nói, nếu là bình thường, Nguyễn Bạch không muốn Khanh tỷ tỷ tức giận nên chắc chắn sẽ ngoan ngoãn khai hết, nhưng lần này không giống, chuyện đó càng ít người biết thì càng tốt.
Khóe miệng nàng hơi cong lên, Nguyễn Bạch ngẩng đầu nhìn Khanh Thất, “Khanh tỷ tỷ, muội không có gì muốn nói cả. Cố Thế tử rất tốt, trong lòng Bạch Nhi cũng có huynh ấy.”
Khanh Thất nhìn nàng chăm chú, Nguyễn Bạch không nói gì thêm, chỉ là thần sắc ảm đạm vài phần.
Nha đầu ngốc này...
Ngày thường Nguyễn Bạch thông minh, nhưng đến lúc mấu chốt lại để lộ sơ hở, mà Khanh Thất nàng lại cũng không thể làm gì được.
“Thôi, muội tự có suy nghĩ của mình, ta cũng không thể giống lúc còn nhỏ đến cả ăn loại điểm tâm nào cũng thay muội chọn.”
“Khanh tỷ tỷ!” Nguyễn Bạch nắm cổ tay áo của Khanh Thất, nàng đỏ mặt như con mèo nhỏ bị giẫm đuôi.
Khanh Thất cười nhạt, nàng nhìn bóng dáng mẫu thân đang ngồi trong đình, lại nhìn đỉnh đầu đen nhánh của thỏ con, nụ cười dần thu lại.
“Chăm sóc tốt cho bản thân, nếu gặp chuyện gì thì phải lập tức đến tìm ta.”
Nguyễn Bạch gật đầu, đáy lòng là một mảnh ấm áp.
Còn có rất nhiều người quan tâm yêu thương nàng, Nguyễn Bạch nàng không có gì phải sợ cả.