Chương 23

Lục Vũ Ninh lo lắng quay đầu, ở phía sau có một chiếc xe cảnh sát nhưng lúc này gương mặt anh vẫn rất điềm tĩnh, dường như không có ý định dừng xe.

"Thừa Bạch, anh dừng xe lại đi, chẳng lẽ anh muốn chống đối người thi hành công vụ."

Thẩm Thừa Bạch nhìn qua cô, sau lại liếc nhìn kính chiếu hậu. Không phải anh không nhìn thấy, chỉ là không muốn quan tâm.

Nghe cô nói vậy, bấy giờ anh mới có chút hợp tác, chầm chậm thả lại tốc độ, từ từ tấp xe vô lề.

Xe cảnh sát kia chẳng mấy chốc đã đổ sau xe anh, mở cửa đi xuống là một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục.

Thấy người đó đi đến gần anh liền xoay đầu mở cửa kính nhìn ra.

"Chào cậu, cậu có biết là cậu vừa chạy quá tốc độ cho phép hay không?"

Thẩm Thừa Bạch lúc này mới liếc khẽ tấm bảng hướng dẫn gần đó, đúng là anh đã vượt qua rất nhiều.

Thấy anh khẽ gật đầu, người cảnh sát lại nói.

"Tôi muốn đo nồng độ cồn trong cơ thể cậu, phiền cậu hợp tác."

Lúc đo xong, người cảnh sát liền nhìn qua chỗ cô, ông ta khẽ nhíu mày.

"Thưa cô, xin hỏi cô và cậu ấy có quan hệ gì?"

Lục Vũ Ninh trầm mặc, cô không khỏi ngạc nhiên vì câu hỏi mà người cảnh sát vừa hỏi cô.

Có lẽ thấy biểu hiện của cô như vậy, ông ta liền giải thích.

"Tuy nồng độ cồn trong cơ thể cậu ấy không vượt mức cho phép nhưng vì sự an toàn, tôi nghĩ cô nên nhanh chóng tìm một người tin cậy đưa về."

Nghe ông ta nói vậy, lúc này Lục Vũ Ninh mới hiểu ra vấn đề.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô chỉ khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói.

"Không cần đâu, anh ấy là chồng của tôi. Cảm ơn."

Sau đó người cảnh sát cũng chỉ có thể gật đầu, trước khi rời đi còn nói.

"Hôm nay tôi chỉ phạt cậu về lỗi chạy quá tốc độ, số tiền tôi đã ghi rõ ở đây, phiền cậu nộp đủ."

Nói xong ông ta liền gật đầu một cái, đội mưa rời đi.

Lúc này Thẩm Thừa Bạch đã chậm rãi nhấn nút kéo cửa kính lên, anh xoay qua nhìn cô, nhàn nhạt nói.

"Vũ Ninh, em có biết câu nói vừa rồi của em có bao nhiêu sức sát thương hay không?"

Lục Vũ Ninh nhìn ra cửa sổ, đối diện với ánh mắt của anh, cô thật sự không thể nào chịu được.

"Chẳng lẽ anh muốn em nói anh đang bắt cóc em, để ông ta đưa anh vào tù à?"

Thì ra cô vợ này của anh cũng biết cách trả treo đến như vậy, vậy mà trước giờ anh lại không biết, còn nghĩ cô ngoài có dáng người cùng gương mặt xinh đẹp, tính cách ngọt ngào...

Nói chung cô có rất nhiều điểm để cho anh thích, lại không biết cô cũng biết cách ăn nói đến như vậy.

Anh nhìn cô, ý cười đã tràn ngập khuôn mặt.

"Vậy mà còn muốn chia tay anh."

Vừa dứt lời anh đã chồm qua, bàn tay chạm lấy gương mặt xinh đẹp của cô, xoay lại.

Anh lập tức cúi đầu ấn môi mình vào môi cô, ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô.

Lục Vũ Ninh lúc này chỉ có thể "ưm" lên một tiếng, sau đó tất cả những lời nói phản kháng đã bị anh nuốt trọn.

Mới đầu anh rất lưu tình hôn cô nhưng càng hôn lại càng nghiện.

Hai tay cô cố sức đẩy anh ra nhưng l*иg ngực anh cứng như sắt thép, một lúc cơ thể cô cũng yếu dần đi, mềm nhũn không thể làm được gì.

"Ưʍ..."

Cổ họng cô lúc này chỉ toàn là âm thanh nho nhỏ đáng yêu, anh ghì chặt cô vào lòng, hơi thở dồn dập.

Anh cố tình cắи ʍút̼ hai cánh môi xinh đẹp, sau đó lại dây dưa với đầu lưỡi non mềm của cô.

Từ lúc bọn họ xác định quan hệ yêu đương không biết anh đã hôn cô bao nhiêu lần nhưng tại sao anh vẫn không thấy đủ.

Đôi khi anh còn cho rằng bản thân chính là một kẻ tham lam, muốn lưu luyến khoảnh khắc này, giữ lấy và cướp đoạt cô như thế.

Lục Vũ Ninh bị ép ngửa đầu, hai tay bám lấy người anh, hơi thở đã trở nên vô cùng nặng nhọc.

Cho đến khi đầu lưỡi của cô bị anh mυ"ŧ đến mỏi nhừ, lúc này cô giống như không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, âm thanh nức nở lập tức phát ra từ cổ họng.

"Ưʍ... em... em không thở nổi..."

Cô yếu đuối cầu xin anh, cố gắng nghiêng mặt qua một bên nhưng sau gáy đã bị bàn tay anh chế trụ, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Sau một lúc cuối cùng anh cũng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lúc này đã tối sầm nhìn cô.

Giọng anh khàn đặc, âm điệu giống như còn mang theo tức giận, phả vào tai cô.

"Sao em lại có ý định rời xa anh hả? Vũ Ninh, có phải anh đã quá nuông chìu em hay không?"

Anh rõ ràng nhìn ra được tất cả tình cảm cất giấu trong lòng cô, thậm chí còn thừa biết bọn họ sẽ không dễ dàng chia tay nhau như vậy.

Nhưng cho dù cô có muốn anh cũng không chấp nhận.

Sau đó anh đưa cô tới một nơi hẻo lánh, một căn biệt thự xa hoa nằm trên một ngọn núi.

Lúc bị anh bế ra khỏi xe cô mới sực nhớ lại dường như anh đã nhắc đến nơi này với cô.

Là núi Trùng Lâm.

"Thừa Bạch, anh đưa em tới đây làm gì?"

Anh không đáp lời, chỉ cẩn thận mà bước đi. Bây giờ trên tay anh là hai sinh mạng, nói sao anh cũng không thể lơ là.

Cơn mưa lúc này chỉ còn lại vài giọt li ti, rơi trên đỉnh đầu, có cảm giác rất lạnh.

Anh mở cửa ôm cô đi vào, sau đó bật đèn.

Lục Vũ Ninh đảo mắt một lượt, căn nhà rất sạch sẽ, giống như mỗi ngày đều có người đến đây quét dọn.

Nhưng cô không có cơ hội hỏi nhiều thì đã bị anh bế lên lầu hai, ở đó có một căn phòng rất lớn, anh ôm cô đi vào sau lại đặt cô ngồi ở trên giường, lúc này mới cúi đầu nói vào tai cô.

"Ngoan ngoãn ngồi ở đây cho anh."

Sau câu nói ấy anh đã xoay người đi vào phòng tắm, lúc đi ra trên tay anh đã cầm theo hai cái khăn lớn.

Anh quỳ dưới chân cô, bắt đầu cởi bỏ chiếc váy cô đang mặc trên người.

Lục Vũ Ninh ngồi im không nhúc nhích, vẻ mặt anh lúc này tương đối lạnh nhạt nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.

Anh cởi bỏ chiếc váy màu lam xuống sàn nhà, áσ ɭóŧ cũng bị anh cởi ra, bấy giờ trên người cô chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh.

Cô yên lặng ngồi trước mặt anh, mặc cho anh sắp xếp.

Anh cầm lấy chiếc khăn bên cạnh, bắt đầu lau người cho cô nhưng khi tay anh chạm tới hai bầu ngực, anh liền không khách khí, dùng lực nắn bóp, khiến cô nhìn thấy liền đỏ mặt.

Dưới cái nhìn nóng rực của anh, cô chỉ có thể nghiêng đầu, cắn môi chịu đựng.

Anh nhìn cô chăm chú , giống như đang quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cô.

Sau đó anh liền chồm người quăng xuống chiếc khăn trên tay, bất ngờ dùng miệng ngậm lấy đỉnh nhọn màu hồng mềm mại trước ngực cô.

Lục Vũ Ninh liền "ưm" một tiếng, đôi môi bất giác bật ra tiếng rên rĩ.

Anh lập tức nhếch môi hài lòng, hàm răng cũng bận rộn day cắn vật mềm trong miệng, hết bên này lại đổi qua bên kia.

Hơi thở cô nặng nhọc, hai tay từ khi nào đã ôm lấy cổ anh, ngửa đầu rên rĩ.

"Ưʍ... Thừa Bạch...anh nhẹ chút..."

Đây có phải là sự trừng phạt của anh dành cho cô, tại sao lại có chút ngọt ngào và mãnh liệt đến như vậy.

Nghe cô cầu xin, anh liền mυ"ŧ thêm một cái thật mạnh, giống như buộc cô phải ghi nhớ khoảnh khắc này, để xem lần sau còn dám nói mấy lời chia tay anh nữa hay không.

Lúc cô nhíu mày "A" lên một tiếng thì anh đã ngẩng đầu, đẩy cô nằm trên giường sau đó liền đưa tay cởi bỏ quần áo của bản thân.

Lục Vũ Ninh thở gấp, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh quăng chiếc sơ mi xuống sàn nhà, sau đó là quần dài, tiếp đến là qυầи ɭóŧ.

Ngay lập tức anh đã nằm đè lên cô, Lục Vũ Ninh sợ sệt, hai tay vội vàng chống vào l*иg ngực anh.

Nhỏ giọng lên tiếng.

"Thừa Bạch, em đang mang thai."

"Vậy thì sao?"

Anh nhíu mày hỏi lại.

"Bác sĩ nói chưa được."

Cô vội vàng giải thích.

Nhưng nhận lại chỉ là cái gật đầu từ anh.

"Không vào được thì làm chuyện khác."

Trong lòng cô càng thêm lo lắng, bởi vì ngay sau đó anh đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ của cô.

Thân thể cô trần trụi, mặc anh giày vò.

Đêm đó cô không thể nào chợp mắt, bởi vì kɧoáı ©ảʍ cứ lần lượt ập đến, cho đến khi cổ họng cô khàn đặc vì đã rên rĩ quá nhiều, lúc này anh mới ngẩng đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Một lúc, khi anh đang hưng phấn ngửa đầu thì chợt nghe thấy tiếng bước chân của cô đi vào.

Lúc anh xoay người, cô đã đứng ở cạnh cửa.

"Em muốn nhìn?"

Anh trầm giọng hỏi cô.

Lục Vũ Ninh lập tức lắc đầu, mở miệng giải thích.

"Không có, em vào đây chỉ muốn nói cho anh biết, bác sĩ nói đợi thêm hai tháng nữa là có thể..."

Thấy anh gật đầu, cô không thể kìm được hỏi anh.

"Có phải anh rất khó chịu?"

Anh lại gật đầu chỉ "Ừ" một tiếng, động tác trên tay vẫn tiếp tục.

Lúc này Lục Vũ Ninh liền bỏ qua hết ngại ngùng, không chút do dự đề nghị với anh.

"Hay là em dùng miệng giúp anh?"

Anh lập tức nhíu mày, trầm giọng phản đối.

"Không cần, cái miệng của em chỉ để cho anh hôn."

"Vậy tại sao anh lại làm được với em?"

Thấy anh không đồng ý, Lục Vũ Ninh tỏ vẻ không hài lòng. Cô chỉ muốn giúp anh, nhìn anh như vậy, cô có chút đau lòng.

Nhưng câu trả lời của anh chính là...

"Anh thích."

"Anh..."

Lục Vũ Ninh cạn lời, anh thật là bá đạo, chỉ thích làm theo ý mình. Sau đó cô cũng không nói gì, chỉ đứng yên như vậy.

Lúc bọn họ quay lại giường đã hơn năm giờ sáng. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, trước khi chìm vào giấc ngủ anh còn thì thầm vào tai cô.

Anh nói.

"Thật ra tình hình của Thẩm thị không nghiêm trọng như em nghĩ, chỉ là cha mẹ anh từ lâu đã có ý định kết thông gia với nhà họ Triệu nên đã cố tình làm khó chúng ta...

Em đừng nghĩ nhiều, cứ ngoan ngoãn ở bên anh là được."

Cô khẽ cúi đầu, thì ra là vậy. Chả trách anh lại không quá bận tâm về chuyện này, vậy ra là cha mẹ anh không thích cô nên tìm cách chia rẽ.

Lục Vũ Ninh cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, tức giận cùng tự ái đan xen.

Vậy ra không phải là cô không tốt mà chẳng qua từ lâu trong lòng bọn họ đã khăng khăng Triệu Hướng Hoan mới xứng đáng trở thành vợ anh.

Bấy giờ ánh mắt cô liền lạnh lại, một bên gò má tựa vào ngực anh, thì thầm mở miệng.

"Vậy à? Vậy từ nay em sẽ không cố gắng khiến họ hài lòng về em nữa... vì dù sao cho dù em có làm gì thì họ cũng không thích em đúng không?"

Nghe cô nói vậy, bàn tay anh nhẹ siết chặt cô vào lòng anh hơn.

"Vũ Ninh, em sao vậy?"

Ở trong ngực anh, cô khẽ lắc đầu.

"Không sao, chúng ta ngủ đi. Sau này, anh muốn gì cũng được."

Lúc này trong lòng anh chợt cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vì cô đã nói vậy, hơn nữa cả đêm anh đã không để cô được nghỉ ngơi cho nên cũng không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp ôm cô vào lòng chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài cửa sổ là một bầu trời hừng sáng, ánh bình minh sẽ sớm ló dạng nhưng trong lòng cô bây giờ lại chìm vào tăm tối.

Có lẽ cô đã ngu ngốc suốt một khoảng thời gian, bây giờ đã đến lúc tỉnh rồi, không nên ngu ngốc nữa...