Chương 13+H

Bên ngoài có tiếng bước chân, ở trong xe, hơi thở của bọn họ dồn dập, nặng nề đứt quãng.

Lục Vũ Ninh sợ đến xanh mặt, nếu bị người khác nhìn thấy đúng là không còn chút mặt mũi.

Nhưng Thẩm Thừa Bạch lại không nhàn rỗi như cô, luật động bên dưới vẫn không ngừng, theo tiết tấu từng chút từng chút ra vào trong cô.

Lục Vũ Ninh sợ hãi bất giác kẹp chân lại, vẻ mặt bất an nhìn anh.

"Thừa Bạch, có... có người đến."

Thẩm Thừa Bạch dừng lại động tác nhưng rõ ràng anh sắp không chịu nổi, nơi đó như muốn nổ tung.

"Bảo bối, mặc kệ đi. Em nằm im hưởng thụ là được."

Giọng anh khàn đặc vang bên tai cô, rất nhanh bàn tay anh đã tách đôi chân trắng nõn của cô ra, để anh dễ dàng di chuyển.

Anh mới vào trong cô gần hai mươi phút, bấy nhiêu đó sao khiến anh thoả mãn.

Thẩm Thừa Bạch vẫn là di chuyển đều đặn, từng cú thúc người không phải quá bạo lực nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

Anh không muốn làm đau cô và cũng chưa từng làm vậy. Đối với cô anh luôn cẩn thận nhẹ nhàng, chỉ mỗi khi kìm chế không được, tựa như có những lúc thế này anh lại mạnh mẽ đến độ suýt thì khiến cô ngất đi.

Lục Vũ Ninh nằm dưới người anh, cắn chặt môi dưới, cố ý ngăn đi tiếng rên rĩ dịu dàng.

Nhưng anh thì lại không như vậy. Trong không gian chật hẹp hơi thở anh nặng nề, có lúc ngửa đầu rên lên vài tiếng, lại có lúc cúi đầu nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp ửng hồng của cô.

"Ư, bảo bối... đừng cố nhịn. Thả lỏng một chút."

Lục Vũ Ninh lắc đầu, cố chịu đựng kɧoáı ©ảʍ mà anh đang mang lại cho cô, cô khẽ thì thầm nói với anh.

"Thừa Bạch, anh dừng... dừng lại đi, sẽ bị người khác... A..."

Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, một cái thúc người mạnh mẽ của anh ngay lập tức khiến cô không thể kìm chế mà kêu lên thành tiếng.

Anh đúng là quá đáng, ép cô ở trên xe lại còn không màng đến thể diện của bọn họ. Nếu bị người khác nhìn thấy, kêu cô làm sao còn mặt mũi nhìn ai đây.

Khoé miệng anh khẽ cười, cúi đầu nhìn xuống chỗ kết hợp của bọn họ. Nếu nói đây là cảnh tượng kí©h thí©ɧ thị giác để con người đạt đến kɧoáı ©ảʍ nhanh nhất thì cũng không có gì sai.

Non mềm và chặt hẹp.

Ẩm ướt và ấm áp đến lạ thường.

Anh cúi người chống tay qua hai bên người cô, bởi vì sợ người khác nhìn thấy thân thể cô nên anh đã cố tình không cởi đi chiếc váy mà cô đang mặc trên người.

Thậm chí còn dùng thân thể mình che chắn cho cô.

Đơn giản là vì anh chỉ muốn một mình anh nhìn thấy thân thể này, mình anh chiếm hữu và chỉ mình anh được làm loại chuyện này với cô mà thôi.

Lúc này tốc độ ra vào của anh nhanh hơn một chút, Lục Vũ Ninh có cảm giác l*иg ngực giống như không thể hít thở, móng tay cắm sâu vào cánh tay anh.

"Ưʍ... chậm... chậm một chút. Em... em chịu không nổi..."

Lần nào cũng vậy, chỉ cần anh gần đạt tới cao trào thì anh sẽ ra vào cơ thể cô rất nhanh. Giống như muốn hành chết cô vậy, khiến cô mỗi lần như vậy đều sẽ xin anh chậm lại, thậm chí có lúc còn khóc nức nỡ hay ngất trước mặt anh.

Thẩm Thừa Bạch ngửa đầu, mồ hôi từ trán chảy xuống l*иg ngực anh nhễ nhại. Hít vào một hơi thật sâu, anh đạt cao trào.

Mật dịch ấm nóng ngay lập tức được anh đưa vào cơ thể cô, nhiều đến nổi còn dư thừa chảy ra bên ngoài, ướt đẫm ghế da bên dưới.

Anh nhìn cô, mỉm cười và thoả mãn.

Anh ôm cô vào lòng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Thật ra anh đã nhìn thấy người đứng bên ngoài từ lâu, có điều anh không muốn dừng lại như vậy. Ai kêu cô hớp mất hồn anh làm gì, anh yêu cô đến mức mỗi giây mỗi phút chỉ muốn được đi vào thân thể cô thôi.

Anh nhanh chóng nhẹ nhàng đưa tay kéo váy cô xuống, còn cẩn thận khom người kéo chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh của cô lên.

Khẽ nói.

"Bảo bối, em ở đây chờ anh. Anh sẽ ra ngoài nói rõ với cô ấy."

Lục Vũ Ninh ngạc nhiên, khi cô xoay đầu thì đã thấy Triệu Hướng Hoan đang đứng ở gần đó, rất gần bọn họ.

Cô lập tức đỏ mặt, chỉ có thể gật đầu, hai bàn tay nắm chặt chiếc váy đã bị anh làm cho sộc sệch.

Lúc anh ra bên ngoài, Triệu Huớng Hoan không ngoài dự đoán của anh.

Cô ta đang khóc.

Gương mặt anh lạnh nhạt, anh không đi về phía đó, chỉ đứng dựa lưng vào cánh cửa, nơi Lục Vũ Ninh đang ngồi.

Một lúc người lên tiếng trước lại là cô ta.

"Tại sao anh lại có thể trở thành một con người phóng túng như vậy?"

Triệu Hướng Hoan nghẹn ngào hỏi anh.

Nhưng khác với vẻ mặt lúc nãy khi nhìn thấy Lục Vũ Ninh khóc, bấy giờ trong mắt anh chỉ toàn là lạnh nhạt.

Giống như khi vừa chạm mặt cô ta ở lối đi nhà vệ sinh, hay lúc cô ta cố ý tựa đầu vào vai anh.

Gương mặt anh không có lấy một tia cảm xúc.

Thẩm Thừa Bạch cụp mắt, chợt nhìn thấy hạ thể vẫn còn sưng to. Anh nhìn thấy thì đương nhiên người đối diện cũng nhìn thấy nhưng anh không quan tâm.

Bởi vì giờ khắc này cảm giác của anh đối với Triệu Hướng Hoan đã không còn nữa mà thay vào đó anh chỉ muốn ngay lập tức lái xe về nhà, đè cô gái đang ngồi trong xe kia lên giường, lại lần nữa yêu thương cô một trận.

Lúc lâu anh mới bình thản nói.

"Đó không phải là phóng túng, cô ấy là vợ anh. Anh và vợ mình đang làm chuyện đại sự, sinh con đẻ cái. Ngược lại là em, em đến đây làm gì?"

Bấy giờ Triệu Hướng Hoan chỉ có thể nhìn anh bằng cặp mắt ai oán. Giống như cô ta mới là chính thất, còn bắt gặp quả tang chồng mình đang dang díu với một cô gái khác.

"Anh nói cái gì? Vợ..."

Cô ta nói bằng giọng mũi, nếu là người khác nghe qua chắc chắn sẽ xiêu lòng nhưng anh thì lại khác, vẫn là bộ dạng cũ.

Chỉ ba chữ... không quan tâm.