Chương 11

Lúc Thẩm Thừa Bạch dắt tay cô ra khỏi Thẩm thị, trời đã mịt tối.

Trước khi đến núi Trùng Lâm, bọn họ đi vào một nhà hàng. Nơi đây có vẻ rất sang trọng, vừa bước vào đã có một nhân viên phục vụ đi tới dẫn bọn họ đến một chiếc bàn cạnh cửa kính.

Khi anh lịch thiệp kéo ghế cho cô, không biết là vì cô quá đói sinh ra ảo giác hay là cảm nhận của mình, cô chợt cảm thấy ở đâu đó dường như có một ánh mắt luôn nhìn về phía bọn họ.

Lục Vũ Ninh lập tức xoay đầu, cẩn thận tìm kiếm xung quanh nhưng lại chẳng nhìn thấy được gì.

Cô vội thở phào một hơi, chắc là bởi vì mấy ngày nay cô luôn giữ một tâm trạng mệt mỏi, cùng suy nghĩ quá nhiều nên mới thành ra như vậy.

Lúc này Thẩm Thừa Bạch cũng nhìn ra sự khác thường của cô, anh lo lắng hỏi.

"Bảo bối, em sao vậy? Có chuyện gì sao em?"

Lục Vũ Ninh lắc đầu, chậm rãi đáp.

"Không có gì, chắc là do em đã nghĩ quá nhiều. Thừa Bạch, anh đừng lo."

Anh khẽ mỉm cười, chỉ gật đầu.

Lúc phục vụ đi ra lần nữa, anh liền trực tiếp gọi hai phần bò sốt rượu vang, còn cẩn thận nhìn sang cô.

"Em thật sự muốn ăn cùng món với anh?"

"Ừm."

Lục Vũ Ninh gật đầu, đợi người phục vụ rời khỏi, cô khẽ nói.

"Anh không thích sao?"

Thẩm Thừa Bạch cười cười, giống như câu hỏi này của cô anh không cần thiết phải trả lời cho lắm.

Sau khi món ăn được bày ra đẹp mắt trên bàn, anh đã cầm lấy dao nĩa tự tay cắt vài lát thịt đưa đến trước mặt cô.

Giọng nói dụ hoặc.

"Em ăn đi, ăn no rồi thì tới lượt anh."

Lục Vũ Ninh không hiểu ý anh nhưng khi thấy anh mỉm cười, cô cũng an tâm không hỏi thêm nữa.

Trong lúc cô đang chăm chú ngồi ăn thì anh chỉ lặng lẽ ngồi đối diện, dùng một loại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn cô.

Qua một lúc, khi thức ăn trong dĩa đã vơi đi không ít, lúc này cô mới ngẩng mặt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.

"Sao anh không ăn?"

Chỉ thấy anh lắc đầu, bộ dạng của anh bây giờ thật sự khiến cô có chút e sợ.

Cô vội vã cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh nữa. Cho đến khi anh lên tiếng, lúc này cô mới tin tưởng bản thân sắp chết chắc rồi.

"Anh không đói, đợi em ăn xong anh sẽ lập tức đưa em về, bởi vì anh sắp hết chịu nổi rồi."

Lục Vũ Ninh không biết rốt cuộc anh có bao nhiêu du͙© vọиɠ với cô, chỉ biết lời nói cùng biểu cảm trên mặt anh bây giờ thật sự rất đáng sợ.

Giống như đêm nay ngoài trừ chuyện ôm cô vào lòng triền miên đến tận sáng thì anh không còn muốn làm gì nữa.

Lục Vũ Ninh nuốt khẽ nước bọt, thành thật nói.

"Em no rồi, anh có thể gọi phục vụ thanh toán."

Sau câu nói ấy là một nụ cười đầy ẩn ý từ anh. Anh khẽ gật đầu, khi người phục vụ cầm hoá đơn mang đi, anh nhìn cô, ánh mắt giống như có một lớp sương mù dày đặc.

"Bảo bối, anh đi vệ sinh một lúc. Ở đây chờ anh."

Lục Vũ Ninh gật đầu, khi cô ngẩng đầu còn vô tình chạm phải ánh mắt anh.

Tuy đây không phải lần đầu sắp cùng anh làm loại chuyện đó nhưng trái tim cô vẫn xao động và hồi hộp giống như nửa năm về trước.

Lúc đó bên ngoài trời mưa rất to, sau khi cùng cô dùng bữa tối, anh liền lịch thiệp đưa cô về nhà.

Nhưng khi chiếc xe đổ trước cổng nhà họ Lục rất lâu anh cũng không để cô xuống. Anh ôm cô vào lòng, hôn khắp cơ thể cô.

Tuy rằng lúc đó cô chỉ giả vờ tiếp cận anh, dụ dỗ anh yêu cô nhưng không thể phủ nhận cô rất thích cảm giác được ở bên anh.

Sau đó một lúc anh liền đề nghị đưa cô về chỗ của anh, đương nhiên cô đã do dự một lúc nhưng vì kế hoạch và cũng là vì muốn biết rõ cảm giác trong lòng cô với anh cho nên cuối cùng cô đã gật đầu.

Đem lần đầu tiên của mình trao cho anh.

Lục Vũ Ninh bất giác mỉm cười, sau lại phát hiện hình như đã được một lúc mà anh vẫn chưa quay lại.

Trong lòng cô liền có chút tò mò.

Suy nghĩ một lúc cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi về hướng nhà vệ sinh.

Trong lối vào rộng rãi, cô nhìn thấy một cô gái đang tựa đầu vào vai chàng trai.

Cô gái đó xoay mặt về hướng khác cho nên căn bản cô không thể nhìn rõ là ai. Còn chàng trai...

Chính là người vừa nói sẽ cưới cô vài giờ trước.

Trong phút chốc trái tim cô giống như bị ai đó bóp chặt, dồn nén đau đớn vào cổ họng, không thể thốt lên thành lời.

Đôi môi cô run rẩy, mới mấy tiếng trước anh còn ôm cô vào lòng vậy mà bây giờ là xảy ra tình cảnh này với một cô gái khác.

Cho đến khi cô gái kia ngẩng đầu, cô mới nhìn rõ thì ra cô gái ấy chính là người trong bức ảnh.

Triệu Hướng Hoan, bạn gái cũ của anh.

Không những vậy cô còn nhìn thấy gương mặt cô ấy nước mắt đầm đìa, bộ dạng vô cùng yếu đuối, giống như cần được anh che chở.

Ngay lập tức hai hàng nước mắt cô đồng loạt rơi xuống, trước mắt nhoè đi, không thể nhìn rõ anh đang xoay đầu nhìn về hướng cô.

Trong giây phút đó Lục Vũ Ninh cảm thấy bản thân giống như người ngoài cuộc. Cô liền xoay người, dứt khoác chạy đi.

Thẩm Thừa Bạch vội vàng đẩy ra cô gái đang đứng đối diện, trong miệng không thể kìm chế mắng ra một câu.

"Chết tiệt."

Sau đó anh liền nhanh chóng đuổi theo cô.