Chương 1

Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên.

Thẩm Thừa Bạch đưa tay cầm lấy, bên cạnh anh là một người phụ nữ. Từ trên xuống dưới đều trần trụi còn bị anh ôm vào lòng.

"Thừa Bạch, sao rồi? Thoả mãn chưa?"

Bên kia, giọng nói có chút châm chọc lập tức vang lên. Hai ngón tay Thẩm Thừa Bạch xoa xoa huyệt thái dương, lãnh đạm nói.

"Cái gì mà thoả mãn. Chắc là phải cưới rồi."

Nói xong liền dập máy. Chưa kịp lắng nghe thêm mấy lời châm chọc từ người bên kia.

Thẩm Thừa Bạch nhìn xuống cô gái trong lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán mịn màng.

Sau đó liền nói ra một câu.

"Lấy anh nhe, bảo bối."

Hai tiếng trước...

Quán bar.

Ánh đèn chớp nháy liên tục, tiếng nhạc inh ỏi bên tai, khó khăn lắm Lục Vũ Ninh mới có thể hỏi được người bên cạnh.

"Hà Tuệ à, tại sao cậu lại tổ chức sinh nhật ở chỗ này vậy. Ồn quá."

Cô cố gắng lắm mới có thể nói được lớn tiếng như vậy, Hạ Tuệ bên cạnh cũng khó khăn lắm mới nghe được cô đang nói gì.

Một tay Hà Tuệ lập tức che miệng, giống như muốn thu hết âm thanh truyền vào tai cô.

"Vũ Ninh cậu thông cảm, là bởi vì Cảnh Thâm muốn đến đây. Mình cũng hết cách."

Lục Vũ Ninh cười trừ, bất giác nhận lấy ly rượu trên tay của Hà Tuệ đang đưa cho mình.

"Mình uống nhiều rồi, có lẽ đã say. Cậu đừng rót cho mình nữa."

Hà Tuệ nhìn quanh một lượt, sau khi xác định cái người cần tới đã tới liền mỉm cười.

"Cậu đừng lo nếu cậu say thì mình sẽ nhờ người đưa cậu về."

Nói xong Hà Tuệ liền nâng ly rượu chạm vào môi Lục Vũ Ninh, ép cô uống cạn. Sau đó còn cười cười nhìn cô.

Một lúc, Lục Vũ Ninh đã choáng váng mặt mày, chỉ nghĩ bản thân bình thường có lẽ rất ít uống rượu bây giờ lại uống nhiều như thế, cảm giác này cũng là chuyện bình thường.

Có điều mọi chuyện lại không đơn giản như cô nghĩ, đợi cho đến khi hai mắt cô trở nên mờ mịt, thân hình lảo đảo, chút nữa đã ngã vào những người bên cạnh thì một đôi tay săn chắc đã giữ lấy cô, ôm vào trong lòng.

Lục Vũ Ninh vội vàng ngước mặt nhìn đến người đó là ai, tiếc là bây giờ trước mắt cô là một mảng sương mù dày đặc không thể nhìn thấy được gì.

Rất nhanh bên tai cô liền vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc. Dường như người đó nói lời cảm ơn với Hà Tuệ và bạn trai cô ấy thì phải.

Lục Vũ Ninh bị người đó bế đi ra ngoài, thân thể cô mềm nhũn, cả người đều tựa vào anh.

Lúc này Thẩm Thừa Bạch đã một tay ôm cô, tay còn lại mở cửa xe thế nhưng chưa kịp đặt cô ngồi vào bên trong thì cô đã giãy giụa, hai tay chạm vào l*иg ngực săn chắc cách lớp áo sơ mi, khó khăn đẩy ra.

"Anh là ai? Buông tôi ra."

Bởi vì qua lớp sương mù trước mắt cô chỉ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông. Ngoại hình anh ta rất đẹp, cao ráo, sơ mi trắng.

Nhìn qua vô cùng thu hút.

Hơn nữa trên người anh ta còn có một mùi hương nam tính rất quen thuộc, cứ sộc vào trong mũi khiến cô khó chịu.

Lục Vũ Ninh nhăn mày, hai tay nhanh chóng muốn tạo khoảng cách giữa bọn họ có đều Thẩm Thừa Bạch đã nhanh hơn một chút, kéo cô vào trong lòng, cúi xuống nhìn cô.

"Là anh đây. Mới mấy ngày không gặp em đã quên anh rồi à?"

Giọng nói này đúng là rất quen thuộc, anh ta không phải là người đã quấy nhiễu cuộc sống của cô nửa năm nay hay sao?

Hơn nữa còn để cho cô nhìn thấy được thế nào là lừa dối, tại sao bây giờ lại đứng trước mặt cô thế này?

"Thẩm Thừa Bạch, buông tôi ra. Đồ lừa gạt nhà anh..."

Vừa nói Lục Vũ Ninh vừa lấy tay đánh mạnh vào ngực anh. Âm thanh bình bịch vang lên không ngừng nhưng Thẩm Thừa Bạch trước sau vẫn không động đậy, một tay ôm chặt lấy người cô.

"Rất may em vẫn còn nhớ anh đấy, nếu em quên anh thật không biết một lúc nữa đây em sẽ thành ra cái bộ dạng gì nữa."

Lời nói đáng sợ của Thẩm Thừa Bạch vừa lọt vào tai cô, đầu óc cô nhất thời xoay tròn thành nhiều vòng giống như tàu lượn, không còn tỉnh táo.

Thân thể cô ngày càng trở nên mềm nhũn, đến chân cũng đứng không vững, bắt buộc phải dừng lại động tác mà tựa vào người anh.

Cô biết nếu chỉ là rượu thì sẽ không như thế này, chắc chắn cô đã bị anh bày trò.

"Anh... anh muốn là gì? Chúng ta đã không còn quan hệ, Thẩm Thừa Bạch...anh..."

Không đợi cô nói hết câu Thẩm Thừa Bạch đã ôm cô đặt vào trong xe, hơn nữa còn cẩn thận thắt dây an toàn.

Anh nhanh chóng ngồi vào ghế người lái, nhìn cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, lúc này mới nặng nề mở miệng.

"Em trốn anh lâu như vậy còn hỏi anh muốn làm gì. Lục Vũ Ninh em cho rằng có thể đơn giản như vậy rời khỏi anh sao? Em quên đi, bảo bối của anh."

Nói xong Thẩm Thừa Bạch liền đạp ga, chiếc xe thể thao lao nhanh trên con đường vắng vẻ.

Mười giờ tối, nhiệt độ có chút lạnh.

Rất thích hợp cho chuyện ôm ấp, sinh con.