Chương 6: Cuộc đời này khó khăn nhất không phải là học lựa chọn...

《NGỌT NGÀO GỬI ĐẾN ANH - SƠN HỮU GIA HỦY》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm|

Chương 6: Cuộc đời này khó khăn nhất không phải là học lựa chọn, mà là học từ bỏ.

Nếu như không làm bác sĩ, anh sẽ làm gì?

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Tinh Hà được hỏi vấn đề này, hoặc là nói, từ lúc anh quyết chí học y trở đi thì ngay cả chính bản thân anh cũng không hề nghĩ đến vấn đề này.

Con đường học y vừa dài lại vừa gồ ghề, cho dù anh dốc lòng học cả một đời cũng không thể học được hết được, cho nên anh bằng lòng từng ngày lại từng ngày tiến về phía trước trên con đường này.

Nhưng bây giờ Hà Thu Thủy hỏi anh: "Nếu như anh không làm bác sĩ, thì sẽ làm cái gì?"

Anh suy nghĩ một lát rồi ăn ngay nói thật suy nghĩ của bản thân mình: "Anh chưa hề nghĩ đến vấn đề này."

Hình như Hà Thu Thủy rất muốn biết vấn đề này, vì thế hỏi tiếp: "Là giả thiết mà, giả thiết nếu như bởi vì nhiều nguyên nhân, ví dụ như bị thương không thể làm phẫu thuật nữa nhưng cuộc đời vẫn phải sống, thì anh sẽ làm gì?"

Nghiêm Tinh Hà nhìn đoạn tin nhắn này thì lại nhớ đến chuyện của một đàn anh, chẳng qua là bây giờ người đó đã rời khỏi chức bác sĩ ngoại khoa, có lẽ sau này sẽ quay lại trường học làm nghiên cứu.

Vì vậy anh nghĩ đến nghĩ đi, chọn một câu trả lời rất đáng tin cậy: "Sẽ quay về trường làm giáo viên thôi. Bệnh viện của bọn anh còn phụ trách một phần nhiệm vụ dạy học cho trường Y."

Hà Thu Thủy đợi hồi lâu lại đợi đến một câu trả lời như vậy thì hơi sửng sốt một chút, đúng vậy nha, sao cô có thể quên mất tên đầy đủ của bệnh viện là "Bệnh viện phụ thuộc số một của Đại học Y Dung Thành" chứ?

Như vậy thì cô cũng không phải hoàn toàn vô dụng, có lẽ cô còn có thể dạy múa mà đúng không?

Cô chống cằm suy nghĩ, còn không đợi cô hiểu rõ thì chị dâu Ôn Ny gọi cô ra ăn cơm, cô nhìn về phía sân thì thấy sắc trời đã dần tối mịt.

"Bác sĩ Nghiêm, lý tưởng khi còn bé của bác sĩ là gì ạ?" Cô vội vàng hỏi lại anh một vấn đề, rồi xoay người đi rửa tay, ngồi xuống trước bàn ăn.

Cô nhận chén cơm Hà Hi đưa đến, nhìn thức ăn trên bàn ôi một tiếng: "Hà Tiểu Hi, chơi đoán số nào, đến đến đến, người nào thắng thì ăn một cặp chân vịt."

Tiếng cười vang lên trong phòng ăn, những sầu muộn bâng quơ trong lòng Hà Thu Thủy rất nhanh bị đè ép xuống.

Ngược lại Nghiêm Tinh Hà nhận được câu hỏi này thì sững sờ ngây người tạ chỗ, trong chốc lát không thể hoàn hồn lại.

Lý tưởng sao? Vẫn là lý tưởng khi còn bé, thật là một câu hỏi xa xôi.

Anh thở dài đặt di động xuống, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, nương theo việc nấu ăn hơi nhàm chán thì tiếp tục tự hỏi bản thân về câu hỏi của Hà Thu Thủy.

Lý tưởng khi còn bé? Nghiêm Tinh Hà nhìn nổi nước bắt đầu nổi bong bóng, nhớ khi còn nhỏ đã từng nói với mẹ rằng: "Lớn lên con muốn làm tài xế xe phun nước."

Mẹ đã hỏi anh: "Vì sao? Tài xế xe phun nước rất vất vả."

Anh nói: "Nhưng mà xe lớn rất ngầu nha."

Mẹ anh trả lời: "Ồ, vậy con làm đi, con vui vẻ là được."

Anh ghi chuyện này vào nhật ký của mình, giáo viên lại uyển chuyển nói trước lớp rằng mọi người phải có lý tưởng cao thượng, "Lý tưởng của mọi người đều là nhà khoa học, phi hành gia, các em rất tuyệt vời. Chỉ là có bạn học cá biệt không ôm chí lớn, hy vọng bạn có thể sửa chữa..."

Sau đó anh nghĩ lại cũng rất may mắn rằng bố mẹ anh chưa bao giờ mảy may xem thường chuyện gì anh muốn làm, cũng không bao giờ cảm thấy anh không ôm chí lớn.

Cho nên ở trong tuổi dậy thì ngắn ngủi lại dài lâu ấy tiếp xúc rất nhiều thức, chơi mô hình, học leo núi, học nhạc cụ, cũng làʍ t̠ìиɦ nguyện viên với mọi người trong xã đoàn của trường.

Sau khi tiếp xúc với các ông bà lão góa bụa cô đơn trong hoạt động tình nguyện anh thấy được mặt khác của thành phố này, hoàn toàn khác với thành phố phồn hoa hiện đại mà anh được tiếp xúc, khu phố cũ vô cùng bần cùng và gian khổ, bọn họ bị tiền tài ràng buộc, bị bệnh tất quấn người quanh năm.



Còn có những người già trong viện dưỡng lão kia, cô độc lại bất lực.

Cho nên anh mới muốn làm một người bác sĩ, "Không làm lương tướng thì làm lương y", đây là lời răn dạy anh ghi vào notebook trước khi tốt nghiệp trung học, Hippocrates[1] và Hoa Đà[2] là hai vị thần tượng của anh.

[1] Hippocrates(希波克拉): Hippocrates (phiên âm Việt ngữ: Hi-pô-crat) được xem là cha đẻ của Y học và là người thầy thuốc vĩ đại nhất lịch sử thời Hy Lạp cổ đại (Pericles).

[2] Hoa Đà: Hoa Đà (chữ Hán: 華佗; 145 - 208[1]), biểu tự Nguyên Hóa (元化), là một thầy thuốc nổi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông được xưng tụng như một Thần y nổi tiếng không chỉ trong Trung Quốc mà trong các nước đồng văn hóa như Việt Nam, Nhật Bản và Hàn Quốc, được xem là một trong những ông tổ của Đông Y. Ông cùng Đổng Phụng và Trương Trọng Cảnh được xưng tụng làm Kiến An tam Thần y (建安三神醫); cùng với Biển Thước, Trương Trọng Cảnh và Lý Thời Trân được xem là 4 vị đại danh y nổi tiếng bậc nhất trong lịch sử.

Mì trong nồi cũng đã chín, Nghiêm Tinh Hà định thần lại, cúi đầu đổ mì ra cho ráo nước, để chút nữa dùng dầu ăn xào sơ qua.

Sau đó bỏ dầu ăn và bơ vào trong chảo, bỏ cà chua và lạp xưởng đã cắt vào chảo xào chín, rồi bỏ mì ý và ớt xanh vào xào thêm một lúc rồi bỏ nước cà chua vào, thêm ít muối và tiêu vào, tắt bếp và bày ra dĩa.

Vừa ăn một miếng thì anh chợt phát hiện còn thiếu gì đó, anh xoay người quay lại bếp mở tủ lạnh lấy bình nước, ánh mắt lại rơi trên hai phần sữa trứng hai lớp, suy nghĩ một lát anh cầm lấy một phần sữa trứng hai lớp truyền thống lên.

Sữa trứng hai lớp rất đậm đà, mềm mại thơm ngọt nhưng lại không quá ngọt, vừa vào miệng đã tan chỉ còn lại hương sữa nhàn nhạt ở đầu lưỡi.

Trước đây Nghiêm Tinh Hà vẫn không hiểu vì sao luôn có những người thích ăn những món ngọt ngấy này nhưng bây giờ thì anh có thể hiểu được đôi chút rồi. nếu bạn cảm thấy một món ăn không ngon thì đó hoặc là không hợp khẩu vị, hoặc là bạn không có ăn được món ngon thật sự.

Ăn đến nửa hộp sữa trứng hai lớp thì điện thoại để bên cạnh kêu leng keng, bỏ bỏ muỗng xuống cầm điện thoại lên thì thấy là tin nhắn của Hà Thu Thủy: "Bác sĩ Nghiêm, em đều đã ăn cơm xong rồi, anh đã nghĩ kỹ đáp án chưa ạ?"

Kèm theo ngay sau đó là gói biểu cảm: [Thực sự ngại quá, nhưng tôi thực sự rất muốn biết.pgp]

Anh nhịn không được mà bật cười lắc đầu, cô gái này thật sự... quá cố chấp.

Nhưng thực ra Hà Thu Thủy cũng rất thấp thỏm, cô dường như đã không thể nhận được câu trả lời hữu dụng từ những người khác, đối với người nhà và ân sư bọn họ chỉ mong cô có thể vui vẻ là được rồi, mà từ những đồng nghiệp trong đoàn múa...

Cô tạm thời không muốn có bất cứ liên hệ gì với bọn họ, cô sợ bản thân mình sẽ thấy cảnh sinh tình, sau đó nhịn không được mà oán trời trách đất, dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác đều là tôi, vì cái gì mọi người biểu diễn cũng nhau mà chỉ có cô là không thể không rời xa sân khấu?

Cho nên dù cho vô cùng lo lắng bác sĩ Nghiêm sẽ vì chuyện này mà cảm thấy bản thân cô rất đáng ghét, sẽ rất căm ghét cô thì cô cũng muốn hỏi thử, nếu như anh không thể thực hiện lý tưởng từ trước đến giờ của mình thì anh sẽ làm gì?

Thế nhưng cô phải thất vọng rồi, bởi vì bác sĩ Nghiêm trả lời cô là: "Bắt đầu từ cấp ba thì lý tưởng của cuộc đời anh là làm một người bác sĩ, dùng hết khả năng của mình để hóa giải ốm đau của nhân loại, giúp mọi người khỏe mạnh, cứu người, vì trách nhiệm thiêng liêng này.

Vô cùng cảm động, nhưng mà...

Nhưng mà đây không phải là đáp án cô mong muốn nha, rốt cuộc anh có biết tâm tình của người bệnh hay không nha:)

Nghiêm Tinh Hà sao có thể không hiểu ý của cô chứ, đơn giản chính là cô đã có thể chấp nhận được sự thật rằng cô không thể tiếp tục múa được nữa, nhưng nghĩ đến nghĩ lui vẫn còn hơi không cam lòng.

Bệnh nhân, đặc biệt là những bệnh nhân nặng thì thông thường sẽ trải qua năm giai đoạn về tâm lý. Giai đoạn thứ nhất là phủ nhận, Hà Thu Thủy bị thường phải nằm chờ một tuần mới phẫu thuật, Nghiêm Tinh Hà đến nói chuyện với cô thì tâm lý cô biểu hiện như nói rằng tôi sao có thể gãy chân chứ bác sĩ anh toàn nói mò.

Qua một đoạn thời gian, cô phát hiện bác sĩ thật sự không hề có ý nói đùa hay dỗ dành với mình thì cô bắt đầu tức giận, cậy vào sự đau đớn mà gào khóc đấm thình thịch vào đệm, thậm chí có một lần Nghiêm Tinh Hà đi ngang qua phòng bệnh của cô nhìn xuyên qua ô cửa kính nhỏ của phòng bệnh thấy cô ném ly thủy tinh xuống đất, sau đó nói với y tá: "Tôi không cẩn thận làm rớt ly."

Đây là đến thời kỳ tức giận, sự tức giận đến tột cùng thí đó chính là thỏa hiệp và hậm hực cũng theo đó mà đến, trằn trọc trở mình rồi cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.

Có thể quá trình này kéo dài rất lâu giống như Hà Thu Thủy vậy, bây giờ cô vẫn còn quanh quẩn giữa ba quá trình này. Lý trí nói với cô nên bắt đầu cuộc sống mới, nhưng tình cảm lại ràng buộc bước chân của cô.

Nhưng mà cô thật lòng muốn đi ra vì thế mà cô nỗ lực tìm sự tương tự trên người người khác, sau đó lấy cách làm của đối phương làm gương nhưng mà đáng tiếc, cô hỏi sai người rồi.

Nghiêm Tinh Hà lần nữa quay lại thư phòng, máy vi tính vẫn còn mở đang dừng lại ở trang web có video chưa mở, anh ấn nhẹ chuột, tiếng đàn chậm rãi vang lên, nương theo ánh sáng từ giữa sân khấu một cô gái búi tóc cao mặc trang phục thời Hán từ trong bóng tối chầm chậm bước ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Buổi biểu diễn này tên là 《Kiêm gia》- là tác phẩm đoạt giải đầu tiên của Hà Thu Thủy, Nghiêm Tinh Hà cũng không hiểu như thế nào là thưởng thức vũ đạo chỉ biết là cô gái trong video vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo đầy kỳ vọng khiến cho tim anh bỗng run lên.

Cô giống như tinh linh sinh ra từ sân khấu, gãy cánh rơi vào cõi trần thế tục, ánh sáng dần ảm đạm rồi biến thành một người bình thường không thể bình hơn.



Nghiêm Tinh Hà đột nhiên ý thức được đối với Hà Thu Thủy mà nói thì đây là hiện thực tàn khốc đến cỡ nào, tàn khốc đến mức anh cũng không biết nói gì mới có thể mang đến cho cô một chút sự an ủi.

Hà Thu Thủy chăm chú nhìn điện thoại, suy nghĩ thật lâu mới thận trọng gửi một câu: "Bác sĩ Nghiêm, nếu như anh là em, quyết định từ bỏ múa trở về bán chè thì có cảm thấy tiếc nuối không ạ?"

Nghiêm Tinh Hà nhìn câu nói này thì mũi bỗng dưng đau xót, bỗng trong lòng có chút ngoan cố dần nảy mầm, như nhìn thấy một người bất lực nhìn anh dường như chỉ cần một câu nói của anh thì có thể tiếp thêm một chút sức lực vậy.

Nào chỉ có Hà Thu Thủy, mà là vẫn có nhiều người khác.

"Không tiếc nuối. Cuộc đời này khó khăn nhất không phải là học lựa chọn, mà là học từ bỏ. Bán chè có gì không tốt, em sẽ là một trong những người đẹp Tây Thi bán chè danh xứng với thực, hơn nữa cũng không phải là hoàn toàn từ bỏ múa, sau này nếu như cơ thể cho phép thì cho dù không bước lên được sân khấu thì em vẫn có thể luyện tập trong phòng tập."

Anh viết rồi lại xóa, mất mấy phút mới có thể gõ xong đoạn văn này gửi cho cô, rồi thở phào nhẹ nhõm, có chút bận lòng không biết cô có thể hiểu được ý của mình hay không.

Rất rõ ràng, Hà Thu Thủy có thể hiểu được ý của anh, "Ý anh là, nếu như em hồi phục tốt thì em có thể múa ở nhà sao?"

"Tất nhiên rồi, cũng không phải là thật sự tàn phế, chỉ là sẽ hành động bất tiện một khoảng thời gian mà thôi, sau này chỉ cần vận động thích hợp là được, chỉ là muốn vận động với cường độ trong một khoảng thời gian dài thì rất khó." Nghiêm Tinh Hà trả lời rất nhanh.

Sau đó cố gắng khuyên cô: "Hoặc sau này em có thể làm giáo viên múa, dạy học sinh múa, cường độ vận động như vậy cũng không lớn sẽ không có vấn đề gì."

Ồ? Hà Thu Thủy ngẩn người, vừa rồi cô còn nghĩ qua khả năng này, nếu như muốn quay lại trường học thì cũng không phải không thể, chỉ là phải làm phiền giáo viên giúp đỡ.

Đang nghĩ ngợi thì tin nhắn tiếp theo của Nghiêm Tinh Hà lại đến, "Việc này còn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, yêu cầu quan trọng nhất trước mắt chính là mau chóng hồi phục vết thương, tương lai còn dài, chuyện em muốn làm đều sẽ đạt được."

Hà Thu Thủy ngoẹo cổ cười, cảm thấy bàng hoàng trong lòng cũng đã tiêu tán không ít, đúng vậy, còn rất nhiều thời gian, đều nói rằng xe đến trước núi ắt sẽ có đường, cô không nên gấp gáp như vậy.

Nghiêm Tinh Hà cũng không biết cô có thể suy nghĩ thông suốt được hay không, chỉ biết rằng qua khoảng mười phút sau anh mới nhận được tin nhắn trả lời của cô: "Cảm ơn ngài, bác sĩ Nghiêm, anh thật sự là một bác sĩ tốt, sau này anh nhất định sẽ giúp đỡ nhiều hơn những bệnh nhân cần anh."

Vẫn là gửi một gói biểu cảm chắp tay đáng yêu, khuôn mặt hoạt hình tròn trịa, ngốc nghếch đáng yêu vô cùng.

Nghiêm Tinh Hà nhìn liền không nhịn được nhếch môi cười, còn có tâm tình bán manh, thì có thể nói là tâm trạng không xấu?

Nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ trả lời cô: "Cảm ơn."

Hà Thu Thủy trả lời anh: "Sau này anh cũng nhất định sẽ là một giáo viên vô cùng tốt, lần sau đến ăn chè em sẽ tặng anh miễn phí nha [cười to]"

Hình như cô rất thích dùng đủ loại gói biểu cảm, theo câu nói này lại là hình của một chú cáo trắng: "[ngoan ngoãn.jpg]"

Lần này Nghiêm Tinh Hà thật sự bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp ngắn ngủi từ môi phát ra một tiếng rồi lại thôi, chỉ có đuôi mắt là còn hơi vểnh lên.

Anh trả lời Hà Thu Thủy: "Được rồi, cảm ơn bà chủ nhỏ."

Hà Thu Thủy còn chưa kịp trả lời thì anh đã gửi thêm một tin nhắn nữa, "Mỗi ngày không cần phải thức khuya, đi ngủ sớm đi, tốt nhất đừng quá mười một giờ."

Hà Thu Thủy nhìn tin nhắn này, đôi mắt đảo một vòng, trả lời anh: "Bác sĩ Nghiêm, thường ngày mấy giờ anh đi ngủ?"

Xưa nay chỉ có bác sĩ dạy bảo bệnh nhân nào có bệnh nhân nào quay đầu dạy dỗ bác sĩ chứ, Nghiêm Tinh Hà chậc một tiếng trong lòng, trả lời cô: "Mắc mớ gì đến em."

Anh ấy luống cuống anh ấy luống cuống! Mau nhìn xem anh ấy luống cuống!

Hà Thu Thủy cầm điện thoại cười ha ha, Lão Hà duỗi đầu từ bên ngoài nhìn vào, tò mò nói: "Làm sao vậy, trúng số sao?"

Hà Thu Thủy vội vã lắc đầu, đè nén tiếng cười vào bụng, "... Không có, không có, con xem truyện cười."

"Đi ngủ sớm một chút, đừng có lúc nào cũng xem điện thoại." Lão Hà "à" một tiếng, dặn dò một câu rồi quay về phòng. Nhà bọn họ có bán đồ ăn sáng, sáng hôm sau ai cũng phải dậy sớm, vì thế phải đi ngủ sớm để dậy sớm.

Hà Thu Thủy dạ một tiếng, cúi đầu nhìn màn hình di động, lại cười ha ha.