Chương 7: Con nói thật với mẹ, có phải con thích đàn ông hay không?

《NGỌT NGÀO GỬI ĐẾN ANH - SƠN HỮU GIA HỦY》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm|

Chương 7: Con nói thật với mẹ, có phải con thích đàn ông hay không?

Lại đến ngày chủ nhật, Nghiêm Tinh Hà ngủ một giấc đến chín giờ, lúc tỉnh dậy thì sợ hết hồn cho rằng mình đi làm trễ.

Vén chăn xuống giường mới nhớ tới, đúng rồi, hôm nay không phải đi làm.

Lúc anh đang đánh răng thì Dương Nghệ gọi điện đến, vừa mới miệng chính là: "Con trai, mẹ nghe nói hôm nay Tiểu Lỵ hoàn thành buổi diễn quay về, con thay dì Diệp đến đón con bé được không?"

"Khục khục..." Nghiêm Tinh Hà bất thình lình bị kem đánh răng hóc cổ họng, ho khan vài tiếng mới khàn giọng trả lời, "Không đi, mẹ đi đi ạ. Con phải đến thư viện."

"Đi thư viện làm gì chứ, con cũng không còn đi học nữa..." Dương Nghệ than ôi một tiếng, giọng điệu vô cùng bất mãn, "Sao con lại không nghe lời vậy chứ, mẹ có thể hại con hay sao?"

Nghiêm Tinh Hà không có đồng ý với bà, bưng ly nước súc miệng tạo ra âm thanh ùng ục, tràn đầy lời phản đối không lời.

Dương Nghệ than thở một câu ưu sầu của mẹ hiền: "Con nói thật với mẹ, có phải con thích đàn ông hay không?"

Nghiêm Tinh Hà sững sờ: "..." Mẹ của anh vừa mới sáng đã xem cái quái quỷ gì vậy nè???

Thấy anh không lên tiếng thì trái tim của Dương Nghệ cũng rơi vào trong nước đá, giọng nói nghẹn ngào run rẩy, "Ô... từ trước đến nay những giấc mơ của mẹ chưa bao giờ sai, lúc con học cấp ba mẹ đã mơ thấy bố con gặp chuyện không may quả nhiên không đến mấy ngày ông ấy liền lăn ngã từ trên núi xuống. Bốn ngày trước mẹ mơ thấy con dẫn một người đàn ông về nhà để cho cậu ta gọi mẹ là mẹ, mẹ bị kinh hách mà thức dậy, Con quả nhiên thật sự là..."

Nói đến chỗ này bà liền khóc nức nở, bi thương không thể nào kiềm chế được.

Gân xanh bên thái dương Nghiêm Tinh Hà giật giật, mới sáng sớm anh còn chưa có ăn cơm đâu mà đã giận đủ no rồi, [...]

Dù sao thì anh không làm được.

"Dừng, dừng, dừng, mẹ, mơ chỉ là mơ mà thôi, không thể thành thật được." Thế nhưng mà dù cho có giận thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là mẹ ruột mình, không thể rống cũng không thể mắng, Nghiêm Tinh Hà chỉ có thể bất đắc dĩ trong lòng.

Dương Nghệ vừa khóc vừa nói: "Vậy... vậy con thích con gái sao? Hu Hu."

"Vâng, mẹ yên tâm, qua mấy năm nữa con nhất định sẽ cho mẹ ôm cháu trai cháu gái, được không?" Anh thở dài, cố gắng động viên bà.

Thế nhưng mà Dương Nghệ sao có thể dễ dàng trấn an như vậy, bà hỏi ra lẽ hỏi rõ ngọn nguồn bắt anh nhất định phải nói rõ thời gian, "Mấy năm là khi nào? Con trai à, lời này của con đã nói bao nhiêu lần rồi con có nhớ không, một năm rồi lại một năm, lần nào con cũng nói như vậy. Lần này con đừng hòng gạt mẹ!"

Dừng một lát, rồi bà lại hỏi: "Tiểu Lỵ có gì không tốt chứ? Quen biết nhau từ nhỏ, biết rõ gốc rễ nhau, nghe lời hiếu thuận, nói ra sao con lại không thích con bé cơ chứ?"

Bà nói Tiểu Lỵ, là Tần Mạn Lỵ con gái của Tần Nghiễm Xuyên - một đồng nghiệp của bác hai Nghiêm Khắc Nông, ông cụ nhà họ Tần từng là người đứng đầu của quân đội, bà cụ là hiệu trưởng của một trường đại học địa chất nào đó của huyện Nhâm Khâu, hai vợ chồng già sau khi về hưu liền ở trong khu dành cho người thân của trường đại học địa chất, sát bên cạnh nhà họ Nghiêm.

Tần Nghiễm Xuyên là con trai nhỏ của hai vợ chồng, Tần Mạn Lỵ lại là cháu gái út trong nhà nên từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay lớn lên, muốn cái gì liền có cái đó, mà một cô gái như vậy thường sẽ bị hấp dẫn bởi những đồ vật hoặc những người mà mình không có được. Ví dụ như Nghiêm Tinh Hà cho đến bây giờ vẫn không muốn chơi cùng cô.

Cháu gái nhỏ nhà họ Tần thích Nghiêm Tinh Hà của nhà họ Nghiêm là điều mà tất cả mọi người trong khu dành cho người thân đều biết được.

Nghiêm Tinh Hà không thích cháu gái nhỏ của nhà họ Tần là điều mà tất cả mọi người trong khu dành cho người thân đều biết rõ.

Thật sự là một đoạn nghiệt duyên, hai người một mực vẫn luôn độc thân nên rất nhiều người đều cho rằng sớm muộn gì thì cũng sẽ có ngày hai người họ thành đôi, thậm chí có nhiều người đã sớm xem họ là một đôi.

Nhưng trời đất chứng giám, Nghiêm Tinh Hà dám thề anh từ nhỏ đến đều chưa từng thích Tần Mạn Lỵ, đừng nói là thích, đến ngay cả nói chuyện cũng chưa từng chủ động nói chuyện với cô.

Thế nhưng Dương Nghệ vẫn luôn thích cô ta, hơn nữa mẹ của cô ta Diệp phu nhân lại là chị em tốt của bà, cũng càng muốn để cô ta làm con dâu mình.

Nhưng đầu óc Nghiêm Tinh Hà rất thanh tỉnh, anh bật cười, "Nếu như cuộc đời này người tốt nhiều vậy chẳng lẽ con đều phải thích hết sao? Vậy sao con giải quyết được?"

"Không thích chính là không thích, mẹ không cần phải hỏi con lý do. Đó là con cảm thấy con và cô ta không hợp, không có thuận mắt." Anh dừng một lát, rồi nói thêm một câu.



Dương Nghệ giãy dụa khuyên nhủ: "Tình cảm có thể bồi dưỡng, con ở chung với con bé..."

"Đều đã quen biết mười mấy năm, nếu như có thể thích thì đã sớm thích rồi." Nghiêm Tinh Hà không cho là đúng, từ trước đến nay anh chưa từng làm điều gì khiến bản thân hối hận, cũng chưa từng bỏ qua thứ mình muốn.

Anh vô cùng hiểu rõ bản thân mình, thích gì hay không thích cái gì rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không bao giờ sai.

Dương Nghệ thấy ngữ khí kiên định của anh thì thở dài, biết rõ chuyện này lại không thành công, vì thế lại đổi lời: "Vậy... được rồi, mẹ cho con ba tháng, nếu như con còn không có đối tượng thì mẹ sẽ thay con sắp xếp các buổi xem mắt."

"... Ba tháng?" Lông mày Nghiêm Tinh Hà giật giật, "Ba tháng đủ làm gì chứ ạ, mẹ ít nhất phải đợi đến sang năm..."

"Con đừng có mà kéo dài với mẹ!" Giọng điệu Dương Nghệ lập tức cao lên, chém đinh chặt sắt nói, "Cứ quyết định vậy đi! Đây là cơ hội cuối cùng của con, đừng hòng trốn, bà nội con đã đồng ý! Nếu như đến lúc đó vẫn không làm được, mẹ..."

Bà định nói bà sẽ đánh anh một trận, nhưng nghĩ đến bản thân mình có lẽ sẽ không ra tay được vì thế liền đổi giọng: "Mẹ sẽ để bố con đánh con một trận!"

Lần này Nghiêm Tinh Hà đau đầu, "Mẹ, mẹ không thể không nói lý nha..."

"Alo? Alo! Bên này tín hiệu không tốt sau này lại nói tiếp ha ha, không phải con muốn đến thư viện sao, mau đi đi. Chuyện đồng ý với mẹ đừng quên đấy!" Dứt lời bà liền cúp máy.

Nghe tiếng tút tút tút từ đầu bên kia Nghiêm Tinh Hà không còn gì để nói: "..." Mẹ à ngài giả vờ tính hiệu không tốt thì không thể giả vờ ra dáng một chút sao???

Anh vừa oán thầm vừa để điện thoại xuống giá bên dưới, khom người vóc nước rửa mặt, lúc lau mặt nhìn thấy gương mặt mình trong gương thì anh mím môi cười.

Nghĩ đến mẹ lúc nãy đã nhắc đến Tần Mạn Lỵ thì anh không khỏi cười lạnh trong lòng, nếu không phải họ Nghiêm hoặc là không phải khuôn mặt này thì cô ta có thể thích anh sao?

Vừa nói thích anh lại vừa có ái muội với người đàn ông khác? Đáy mắt anh xuất hiện ý cười không rõ thâm ý, không thích cô ta nhưng cũng không có nghĩa là anh không biết gì về cô ta cả.

Nhưng mà hình như Tần Mạn Lỵ là thuộc đoàn múa Dung thành, vậy chẳng phải là đồng nghiệp của Hà Thu Thủy sao?

Nghiêm Tinh Hà nghĩ đến đây thì tay dừng lại một lát, sau đó anh ném khăn mặt vào giỏ đồ bẩn.

Cái mà Dương Nghệ gọi là tối hậu thư Nghiêm Tinh Hà cũng không để trong lòng, ăn bữa sáng đơn giản xong liền ra cửa đến trường học. Anh muốn đi thư viện mượn vài cuốn sách.

Lúc này ước chừng khoảng mười giờ sáng nhưng ánh mặt trời cũng không chói chang lắm, ấm áp hòa thuận, Hà Thu Thủy đã dậy từ rất lâu, lúc này đang ở trong phòng bếp theo sau Lão Hà học làm sữa trứng hai lớp.

"Đi, xếp chén ra đi." Lão Hà chỉ huy cô nói.

Hà Thu Thủy nghe lời cầm chén sứ nền trắng hoa xanh, xếp một hàng tám chén tổng cộng có tám mươi chén. Sau đó, cô nhìn Lão Hà múc sữa trâu đun nóng vào trong chén, động tác vừa nhanh vừa chắc, mỗi một chén đều có phân lượng không khác gì nhau.

Đây là số lượng cửa hàng bán trong một ngày, rất khó tìm sữa trâu ở Dung Thành, chỉ có một trại trâu trong trấn nhỏ là có cung cấp, mỗi sáng sẽ giao sữa đến, đưa đến bao nhiêu thì bọn họ sẽ làm bấy nhiêu, cộng thêm những đơn hàng đặt giao, đều sẽ bán sạch sẽ.

Những đơn đặt mang đi sẽ được làm trong chén dùng một lần, sau khi xếp chén xong Lão Hà đưa muôi trong tay cho cô, "Nào đến đây, con thử xem, phải chắc tay một chút đấy."

Hà Thu Thủy gật đầu, duỗi tay nhận muôi, lúc đầu cô cẩn thận từng li từng tí một, Lão Hà chậc một tiếng, "Mạnh dạn một chút, đừng chậm rì rì."

Động tác của cô cũng dần nhanh hơn một chút, bởi vì quanh năm luyện múa nên thật ra tay cô cũng rất có lức, mặc dù có hơi căng thẳng nhưng động tác vẫn còn được xem là chắc tay, Lão Hà nhìn cô một hồi rồi xoay người sang phía những chén vừa được cho sữa vào ban nãy, dùng tăm tre chọc một lỗ nhỏ ở vị trí đối diện váng sữa, gạt váng sữa sang một bên rồi đổ sữa bên trong ra, liền nhìn thấy một lớp váng sữa màu vàng nhạt ở đáy chén. Sau đó ông cho lòng trắng trứng gà và đường trắng vào sữa trâu lúc nãy vừa đổ ra, quấy đều rồi lại lần nữa đổ vào trong chén có váng sữa lúc nãy, cuối cùng bỏ vào l*иg hấp cách thủy.

Lão Hà bấm đồng hồ tính giờ, rồi lại quay người nhìn Hà Thu Thủy thấy cô đã chia sữa trâu xong đang đứng bằng một chân dựa vào cạnh bàn, không nhịn được mà vui mừng, "Ai da, con có cảm thấy bây giờ con rất giống Kim kê độc lập (gà vàng đứng một chân)?"

Hà Thu Thủy trợn tròn mắt, "Lão Hà, bố thật là quá đáng nha, ngài không thể nào tùy tiện biến đổi giới tính con được."

Bình thường sáng sớm đều không có người khách nào, lúc này Ôn Ny đang gói bánh trôi bên ngoài, nghe vậy thì quay đầu nhìn hai cha con cười cười, vừa quay đầu lại thì đã thấy Hà Hi ngậm một miếng đường chạy từ trên lầu xuống, "Mẹ ơi, con đi đá bóng nhé!"

"Này này này, chờ một lát, con đá ở đâu? Đá với ai?" Ôn Ny tóm lại cục bột, vội vàng hỏi một câu.

Hà Hi vừa chạy ra ngoài vừa trả lời: "Với bạn học con ạ, là mấy người Triệu Mặc và anh trai của cậu ấy, đến sân bóng Đại học Y ạ."

Ôn Ny yên tâm, dặn dò cậu bé cẩn thận rồi cũng mặc kệ.



Mà Hà Thu Thủy bên này đã bắt đầu luyện tập học chọc lỗ nhỏ ở váng sữa như thế nào. Đây là lớp váng sữa đầu tiên, tuyệt đối không thể làm nó tách khỏi mép chén, "Nếu không sẽ bị co lại thành một cục, không tin sau này con nhìn thử xem."

Lão Hà vừa nói vừa dán một tờ giấy bên ngoài chén cô vừa chọc hỏng, là của Hà Hi, "Ha Ha, bé à, nếu còn như vậy nữa thì hôm nay con không cần ăn cơm sao? Chỉ ăn sữa thôi cũng đủ no rồi."

Hà Thu Thủy méo miệng, giơ lay lau mồ hôi, "Quá khó mà!"

"Bằng không thì sao, con cho rằng thế nào, làm gì có cái gì là dễ dàng chứ?" Lão Hà cười liếc cô, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Hà Thu Thủy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục, vừa thở dài vừa cẩn thận chọc váng sữa.

Vốn tiệm chè chỉ giao hàng cho hai con đường ở gần đây, những khách hàng quen thuộc đều có lưu số điện thoại cửa hàng và Wechat Lão Hà. Năm ngoái Hà Thiên mở một shop trên ứng dụng giao hàng (Je: giống Now ở VN mình ấy ạ), thì chuyện làm ăn tốt hơn so với trước kia, nhưng vẫn không có tăng giá sữa trứng hai lớp.

"Một ngày trâu chỉ xuống nhiêu đó sữa chỉ miễn cưỡng làm đủ hai trăm phần, nhiều hơn nữa không có." Lão Hà khoát khoát tay. Nếu như đều để bán mang về thì ban ngày hàng xóm láng giềng đến ăn cái gì?

Hà Thu Thủy vất vả luyện cho quen tay đánh đổi là hỏng mười chén váng sữa.

Sau đó, phải dùng rây lọc để lọc hỗn hợp sữa trứng và đường, vì chân của cô không tốt nên Lão Hà để cô ngồi nhìn, ngay cả trình tự những bước lần nữa đổ lại vào trong chén cũng không để cô làm, một trình tự như vậy rất rắc rối, làm xong một tốp thì cũng mất nửa tiếng.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lão Hà, lúc Hà Thu Thủy nhận được mười bát sữa trứng hai lớp xâu xấu dính dính lại nhìn những chén khác, váng sữa căng mịn, bề mặt bằng phẳng trọn vẹn, "Ôi, thật là xấu mà."

Ôn Ny cười lắc đầu, "Chị lấy đậu đỏ cho em nhé?"

"Cảm ơn chị dâu." Hà Thu Thủy cong mắt cười, gật đầu.

Mọi người trong nhà đang ăn sữa trứng hai lớp thì lúc này bỗng nhiên nghe thấy một trận ồn ào, tiếng trẻ con khóc từ xa đến gần.

Mọi người ngẩn người, Hà Thu Thủy chớp mắt, "... Sao nghe giống tiếng của Hà Tiểu Hi vậy?"

Vừa tỉ mỉ nghe thì đúng là như vậy, mấy người lập tức bối rối, Lão Hà và Hà Thiên vội vã chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã quay về. Hà Thu Thủy chỉ thấy Hà Hi bị hai vị trưởng bối kẹp ở giữa, vừa đi vừa lau nước mắt, bước chân cũng không mấy tự nhiên.

"Đây là bị làm sao vậy? Té ở đâu à?" Ôn Ny vội vàng đứng dậy đi qua, ngay cả Hà Thu Thủy cũng không nhịn được mà đứng dậy.

Vừa mới đứng dậy cô đã nhìn thấy người quen đi sau mấy người Lão Hà, không khỏi kinh ngạc: "... Bác sĩ Nghiêm?"

Nghiêm Tinh Hà ngước mắt lên nhìn cô cười, gật đầu.

Hà Thu Thủy còn không kịp hỏi anh vì sao lại đến đây thì đã nghe Hà Hi vừa khóc vừa giải thích: "... Không phải con đi chọc nó... ô ô ô... con không có, con không phải là... ô ô ô... hức... là nó tự nhiên mổ con..."

Hà Thiên tát một cái lên gáy cậu bé, "Nếu không phải con đá bóng trúng vào nó, nó sẽ đuổi theo con mổ sao? Đấy là ngỗng lớn đấy! Ngỗng!"

Hóa ra Hà Hi và tiểu đồng bọn đến sân bóng đá của Đại học Y đá bóng, không biết sao lại có một chú ngỗng lớn xuất hiện, không cẩn thận lại nện bóng vào chú ngỗng ấy, lúc này thì tốt rồi chú ngỗng lớn ấy đuổi theo cậu chạy quanh sân bóng chạy đến trước cửa thư viện, ngã quẳng chó gặm bùn, bị ngỗng ấn mổ đến mức gọi cha gọi mẹ.

"Vừa lúc anh ra ngoài thì thấy cậu nhóc nên dẫn nhóc ấy về." Nghiêm Tinh Hà giải thích, cố nén cười, mắt thấy không thể nhịn được nữa mà bả vai run lẩy bẩy.

Hà Thu Thủy vừa nghe xong liền cười ha ha, "Hà Tiểu Hi cháu cũng quá thảm rồi, ấy vậy mà bị một con ngỗng lớn ức hϊếp thành bộ dạng quỷ quái này, ha ha cười chết cô rồi!"

Hà Hi oa oa khóc lớn, "Cháu đã thảm lắm rồi, về nhà còn phải bị cô ức hϊếp..."

Lão Hà trợn mắt, cho mỗi người một cái tát, "Đi, ngồi xuống!"

Sau đó ông xoay người nói cảm ơn với Nghiêm Tinh Hà, lại giữ anh lại ăn sữa trứng hai lớp, không biết là đắc ý hay là muốn mỉa mai, "Đây là lần đầu tiên bé làm, ngài nhìn xem có phải vẻ ngoài rất bình thường hay không? Nhưng mùi vị vẫn còn có thể, ngài nếm thử xem, cho bé chút ý kiến."

Nghiêm Tinh Hà nghe vậy thì ngẩn người, múc một miếng sữa trứng hai lớp bỏ vào miệng, hương sữa ấm áp vô cùng đầm đặc, anh nhịn không được mà ngước mắt nhìn Hà Thu Thủy đang mặt mày hớn hở nói chuyện với Hà Hi.

Có thể là vì vừa rồi cười quá to nên mặt của cô đỏ bừng, mặt mày cong cong, bộ dạng vô cùng vui vẻ, không nhìn ra có chút sầu lo mệt mỏi nào.

Nghiêm Tinh Hà nghĩ đến cuộc trò chuyện đêm trước của hai người trên Wechat, lúc này Lão Hà hỏi anh mùi vị thế nào, anh cười cười, nhẹ giọng trả lời: "Ngon lắm ạ."