Chương 9

"A...... Tôi không phải tới mua hàng." Mục Đồng lắc đầu xua tay giải thích với đối phương, "Con chó này là của cửa hàng sao? Vừa rồi nó lạc đường ở bên ngoài."

"Đúng đúng đúng, nó là chó của ông chủ chúng tôi." Nhân viên cửa hàng nói được một nửa, mới bừng tỉnh đại ngộ:" Thì ra là cậu đưa nó về?!"

Mục Đồng từ chỗ nhân viên cửa hàng biết được, bọn họ gần đây vừa mới dời cửa hàng đến địa chỉ mới này, mọi người hai ngày nay luôn bận rộn quét dọn, hơi không để ý, Mỹ Mỹ liền lén chạy ra ngoài.Cả buổi chiều bị đảo lộn, mọi người phải dừng việc đang làm để đi tìm con chó.

Bây giờ con chó đã tìm được chủ nhân, Mục Đồng có thể buông bỏ lo lắng yên tâm rời đi, tuy nhiên nhân viên cửa hàng nhất quyết giữ cậu ở lại thêm một lát: "Nhiên ca anh ấy đang trên đường đến đây, anh ấy nói muốn trực tiếp nói tiếng cảm tạ với cậu."

Cũng chỉ là tiện tay mà thôi, Mục Đồng cảm thấy không cần khách khí như vậy, nhưng mình còn chưa kịp tỏ thái độ, nhân viên cửa hàng đã bưng trà cùng bánh lên cho cậu, đối mặt với nhiệt tình như vậy, thật sự có chút khó có thể từ chối.

"Cậu ngồi xuống trước đi, anh Nhiên sắp tới rồi." Nhân viên cửa hàng nói xong, xoay người lại chạy về làm việc.

Mọi người nhìn qua đều bề bộn nhiều việc, Mục Đồng một mình ngồi ở khu đại sảnh, vừa tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh, vừa lấy trà, bánh ngọt ăn.

Mỹ Mỹ ngồi xổm bên cạnh cậu, chống cằm lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Đồ ăn vặt trong tiệm có thể tùy tiện ăn." Mỹ Mỹ lấy mũi đẩy đẩy giỏ trúc nhỏ đặt ở trên bàn trà, nói với Mục Đồng, "Nhưng tôi nghĩ gói màu đỏ là ngon nhất!”

Mục Đồng trong miệng còn đang nhai bánh ngọt, còn chú chó chăn cừu nhỏ vẫn háo hức nhìn cậu, cuối cùng cậu vẫn rất nể tình lấy một gói đồ ăn vặt màu đỏ, nhìn thoáng qua là vị thịt bò bít tết.

Thấy cậu không có ý định lập tức ăn, Mỹ Mỹ thúc giục: "cậu nếm thử xem sao? Ăn rất ngon."

Mục Đồng mở bao bì ra, ăn hai miếng, cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng mà, nó vì sao vẫn nhìn chằm chằm mình?

"Chúng ta hiện tại đã là bạn tốt." Mỹ Mỹ thình lình nhắc tới chuyện này với cậu.

Mục Đồng gật đầu: "Ừ, không sai."

"bạn tốt nên chia sẻ với nhau, đây mới là tình bạn chân chính."

Thì ra đây mới là ý đồ thật sự của nó a, bất quá......

Mục Đồng lần này cẩn thận hơn, hỏi: "Chó có thể ăn cái này sao?"

"Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không thành vấn đề!" Mỹ Mỹ hái hức dùng cái miệng nhỏ nhắn nhọn nhọn kia chui vào trong túi đồ ăn vặt.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, âm thanh lớn đến mức dù cửa kính có đóng lại cũng có thể nghe được.

Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, hai người đàn ông cao lớn bước qua ngưỡng cửa.

"Mẹ nó tức chết tôi rồi, lần sau lại để cho tôi nhìn thấy tên kia chiếm chỗ đậu xe của cửa hàng chúng ta, xem tôi có đánh chết hắn không!"

Mà người đàn ông khác cùng hắn vào cửa hàng cái gì cũng không nói, chỉ im lặng nghe hắn nói chuyện.

"Là A Nhiên đã trở lại!" Mỹ Mỹ ăn hai miếng đồ ăn vặt xong, vểnh đuôi kích động chạy tới, còn chưa nhào tới trước mặt Dịch Nhiên, đã bị lão Mã ở bên cạnh ôm lấy trước một bước.

"Tốt lắm đa đa, cả buổi chiều chạy đi đâu hả? Hại mọi người đi tìm."