Chương 10

Thấy lão Mã và Mỹ Mỹ tương tác nồng nhiệt như vậy, Mục Đồng tự nhiên hiểu lầm hắn là chủ nhân của chú chó, đi lên phía trước chào hỏi đối phương: "Xin chào, Dịch tiên sinh."

Lời vừa nói ra, lão Mã nhất thời cười ha ha, quay qua hất cằm về phía người đàn ông đứng bên cạnh: "Nhiên ca, hóa ra là tìm anh."

Ý thức được mình nhận lầm người, hai gò má Mục Đồng nóng lên, xấu hổ, vội hướng đối phương xin lỗi: "Ngại quá, tôi không phải cố ý..."

Khi cậu lần nữa ngẩng mặt lên, cùng người đàn ông trước mặt đối diện tầm mắt, trong nháy mắt Mục Đồng đột nhiên cảm thấy khuôn mặt trước mắt này có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, giống như cậu đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Có chút nhớ không ra......

Dịch Nhiên cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, không cảm thấy có cảm xúc gì.

Yên lặng hai giây, anh vỗ nhẹ vào vai cậu, bình tĩnh nói: "Vừa rồi Tiểu Châu có gọi điện thoại cho tôi, nói cậu là người đưa Đa Đa về cửa hàng!"

Kỳ thật chỉ là vừa vặn gặp ở bên ngoài mà thôi, vốn định gọi điện thoại, nhưng điện thoại di động của cậu hết pin, hơn nữa sau đó còn tìm rất lâu mới tìm được nơi này.

Mục Đồng vốn có một đống lời muốn giải thích, nhưng tốc độ nói chậm chạp của cậu sẽ khiến người ta sốt ruột, cuối cùng chỉ đơn giản đáp một chữ "phải".

"Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, tiện tay mà thôi. "Đồng hồ treo tường đã điểm sáu giờ rưỡi, đã đến lúc về nhà, Mục Đồng đeo cặp xách lên, "Nếu không có gì, tôi về trước đây."

Chỗ này giao thông thuận tiện, ra khỏi cửa tiệm là có thể đón xe, lúc Mục Đồng ra cửa mang theo 50 tệ tiền mặt, sau khi mua đùi gà xong, hiện giờ chỉ còn lại có 5 tệ, chút số lẻ này ngay cả giá khởi điểm cũng không trả được, bất đắc dĩ, cậu đành phải quay lại cửa tiệm lần nữa.

Phòng nghỉ ngơi lúc này chỉ có một mình Dịch Nhiên, hắn ngồi ở trên sô pha mà Mục Đồng vừa mới ngồi, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá chưa châm, thấy Mục Đồng từ bên ngoài đi vào, hắn bất động thanh sắc thu hồi thuốc lá vào trong bao thuốc lá.

"Xin hỏi, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh không?"

Dịch Nhiên không nói hai lời, trực tiếp đưa di động qua.

Mục Đồng vốn định gọi điện thoại cho Mục Hi Tình, bảo mẹ tới đón mình, kết quả nhìn bàn phím trên màn hình nghĩ nửa ngày, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi số điện thoại di động của Mục Hi Tình.

"Không phải muốn gọi điện thoại sao?" Dịch Nhiên hỏi cậu.

"Không nhớ nổi số điện thoại...... " Mục Đồng bĩu môi.

Cậu len lén nhìn thoáng qua Dịch Nhiên, mím môi do dự nửa ngày, mới ngượng ngùng chậm rãi hỏi: "Anh có thể cho tôi mượn ít tiền gọi xe về nhà không?"

Một hồi tiếng kim loại va chạm vang lên, Dịch Nhiên cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà thủy tinh, từ trên sô pha đứng lên: "tôi ra ngoài làm chút việc, tiện đường tiễn cậu một chuyến."

Hắn huýt một tiếng sáo,Mỹ Mỹ từ trên lầu chạy như bay xuống, Dịch Nhiên nhanh chóng buộc dây thừng cho nó: "Chúng ta về nhà thôi.”

Xe của Dịch Nhiên đỗ trước cửa hàng, là mẫu xe rất mới, nhưng phần đuôi xe gập ghềnh, đèn hậu bên phải còn tệ hơn.

"Hôm nay không cẩn thận bị tông vào đuôi xe." Dịch Nhiên nhẹ nhàng miêu tả.

Mục Đồng nhớ tới buổi trưa Quý Duệ cũng nhắc tới chuyện anh trai cậu ấy bị tông vào đuôi xe, nghĩ rằng hôm nay có khá nhiều vụ va chạm từ phía sau.

Bên chân bỗng nhiên có cái lông xù gì đó đυ.ng tới, Mỹ Mỹ lấy móng vuốt kéo kéo quần cậu: "Thùng gỗ, cậu cảm thấy A Nhiên có đẹp trai hay không?"

Mục Đồng gật đầu, khách quan bình luận: "Rất đẹp trai."