Ý định ban đầu của Mục Đồng chỉ là an ủi nó, bất quá Mỹ Mỹ lại cho rằng cậu thật sự muốn thu dưỡng nó.
Nó nâng lên đôi mắt đen linh động, rất nghiêm túc nói với Mục Đồng: "cậu nuôi không nổi tôi đâu, tiền ăn một ngày của tôi là 200 tệ, bất quá bụng tôi hiện tại rất đói, nếu không cậu mua đùi gà cho tôi ăn đi?"
Phía đối diện có một cửa hàng bán đùi gà nướng, Mỹ Mỹ đã sớm ngửi được mùi thịt gà, thè lưỡi, nước miếng nhịn không được tí tách rơi xuống đất.
Đùi gà là sản phẩm bán chạy trong cửa hàng, 15 tệ một chiếc, người mua rất đông, cũng may trước khi ra cửa cậu có mang theo chút tiền mặt dự phòng, Mục Đồng mua hai cái đùi gà nướng, cùng Mỹ Mỹ ngồi ở trên bậc thang chậm rãi gặm.
"Đùi gà này ăn thật ngon! Bình thường A Nhiên không cho tôi ăn mấy thứ này."
Mục Đồng chưa từng nuôi chó, nhưng cậu cảm thấy đùi gà đối với chó hẳn là cũng không có hại.
"A Nhiên luôn nói đồ nướng quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe tôi."
"A? Như vậy a...... " Nếu thú cưng của người khác xảy ra chuyện gì không tốt, chẳng phải cậu sẽ phải chịu trách nhiệm lớn sao? !
Mục Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy hay là mày đừng ăn nữa."
Mỹ Mỹ sợ cậu sẽ cướp đùi gà của mình đi, nhanh chóng ăn như hổ đói, ăn hết phần còn lại, sau đó ngậm đầy một miệng thịt, rầm rì nói ra bất mãn: " thú hai chân các người bình thường hút thuốc uống rượu, vừa ăn khuya vừa uống trà sữa, lại càng không khỏe mạnh, chúng ta thỉnh thoảng ăn chân gà nướng thì làm sao."
"Quên đi, tao bây giờ nói chậm, nói không lại mày." Mục Đồng bĩu môi, "Bất quá đùi gà này quả thật ăn rất ngon."
Cậu gặm xong cái đùi gà trong tay, lại đi đến cửa hàng mua một cái nữa, nhờ ông chủ gói lại, cất vào trong cặp sách của mình, dự định mang về nhà để mẹ nếm thử.
Ăn xong chân gà nướng mỹ vị, tâm tình Mỹ Mỹ đặc biệt tốt, sức lực đi đường cùng nói chuyện một lần nữa trở lại.
Nó đá bốn chân rồi nhảy lên không trung, nhảy cao hơn trước: "Tôi thích cậu, tôi công nhận cậu là bạn của tôi, hiện tại cậu đứng thứ mười trong danh sách bạn bè của tôi."
Không ngờ còn có xếp hạng, Mục Đồng nhìn Mỹ Mỹ vui vẻ trước mắt, vừa buồn cười, lại có chút hâm mộ: "Bạn của mày nhiều lắm sao"
"Đúng vậy, bất quá cậu là thú hai chân duy nhất." Mỹ Mỹ ngẩng đầu ưỡn ngực đi từng bước nhỏ đi về phía trước, đi tới đi lui, không biết tại sao lại ngừng lại.
Nó duỗi dài cổ, không ngừng ngửi tới ngửi lui trong không khí, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ngửi một hồi lâu sau, mắt nó đột nhiên sáng ngời: "Tôi ngửi được mùi tôm hùm thơm phức, chính là con phố này!"
Nó vừa hô to, vừa hưng phấn vọt về phía trước, Mục Đồng sợ Mỹ Mỹ lại đi lạc, vội vàng đuổi theo phía sau nó: "A chậm một chút, chờ tao một chút!"
Cậu không chỉ nói chuyện chậm, mà ngay cả chạy cũng không nhanh, thậm chí đuổi theo nó một quãng ngắn cũng có chút khó khăn.
Thật vất vả mới đuổi kịp Mỹ Mỹ chạy như bay tới cuối đường, vốn tưởng rằng Mỹ Mỹ muốn đi chính là nhà hàng tôm hùm,nhưng khi cậu thấy nó, nó đã chạy vào một cửa hàng khác sát vách.
Bảng hiệu của cửa hàng viết hai chữ cái "CR", hoàn toàn nhìn không ra là nơi nào, đợi đến khi Mục Đồng thở hồng hộc đuổi theo vào trong cửa hàng, Mỹ Mỹ đang bị mấy nhân viên cửa hàng bao vây.
Lỗ tai chó linh mẫn nhất, nó là người đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân của Mục Đồng, lập tức hướng cậu ồn ào: "Thùng gỗ cậu thật chậm, sao bây giờ mới đến."
Nhân viên cửa hàng thấy có khách đi vào, bước lên phía trước chào hỏi: "Xin chào quý khách, xin lỗi, hiện tại chúng tôi tạm thời không kinh doanh."