Chương 5

Bóng lưng hai người sóng vai đi xa, chỉ để lại một mình Mục Đồng kinh ngạc đứng tại chỗ, buổi họp lớp hiện tại mới tiến hành được một nửa, nhưng cậu thật sự không có dũng khí trở về phòng KTV kia.

Khi định thần lại, đôi chân cậu đã đưa cậu đến con phố đông đúc.

Có lẽ vì bị chấn thương sọ não nên hiện tại khả năng định hướng của cậu cũng có một số vấn đề, khu vực xung quanh rõ ràng là nơi cậu thường xuyên lui tới, nhưng sau khi đi bộ rất lâu, cậu lại không thể tìm thấy đường về.

Cậu đi vòng quanh con phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, đi một vòng lại một vòng, cuối cùng thật sự có chút đi không nổi, ngồi xuống trong công viên nhỏ phía sau nghỉ ngơi một lát.

Điện thoại di động trong túi truyền đến tiếng rung, Quý Duệ và lớp trưởng đều gửi tin nhắn tới, hỏi cậu đi đâu.

Nhưng Mục Đồng cuối cùng chỉ trả lời một mình lớp trưởng, cậu đang giận Quý Duệ, nhưng trong lòng cậu cũng hiểu, đối phương cũng không bỏ lỡ bất cứ chuyện gì, bởi vì từ đầu tới cuối, bọn họ đều chỉ là quan hệ bạn bè.

Có lẽ Quý Duệ đã từng có chút ý tứ với cậu, nhưng có vài lời không nói ra, chung quy không thể chứng thực, mà có người ở thời điểm thích hợp bỏ lỡ, có cố gắng cũng không có tác dụng.

Năm năm tưởng chừng không dài nhưng cũng đủ để thay đổi nhiều thứ.

Đối với Mục Đồng mà nói, thời trung học bất quá là ngày hôm qua, cậu chỉ nhắm mắt ngủ một giấc thật lâu, khi tỉnh dậy lần nữa, mọi thứ đều không thể quay trở lại.

Cậu càng nghĩ càng khó chịu, trong l*иg ngực có một khối tắc nghẽn không thể diễn tả được, rốt cuộc cảm xúc trong lòng không thể kìm nén được, đột nhiên tuôn ra như lũ lụt.

Cậu cuộn tròn đầu gối, vùi đầu vào trong hai đầu gối, bả vai run lên, len lén thút thít.

Mục Đồng đắm chìm trong thế giới bi thương của mình đột nhiên nghe thấy gần đó có người đang khóc, thanh âm kia thập phần non nớt, nghe giống như một cậu bé.

Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, trong công viên ngoại trừ cậu cùng hai ông lão đang chơi cờ, cũng không có bóng dáng trẻ nhỏ.

Dỏng tai nghe kỹ một hồi, sau khi xác nhận tiếng khóc kia là từ trong bụi cỏ cách đó không xa truyền đến, mang theo tò mò trong lòng, Mục Đồng cẩn thận từng li từng tí đi lên phía trước, đưa tay đẩy bụi cỏ ra.

Xuất hiện ở trước mắt cậu, là một đống lông xù.

Mục Đồng bình tĩnh nhìn vài giây, mới nhận ra đó là một con chó chăn cừu Shetland.

Chú chó đưa lưng về phía câuh, cuộn mình ở trong bụi cỏ, ô ô ô khóc, dường như nghe thấy có người đến gần mình, đôi tai vốn đã cụp xuống của con chó lập tức dựng lên, quay đầu nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình

"Ngươi, ngươi là ai?" con chó nhỏ sợ hãi hỏi.

Ảo giác của cậu, hình như lại bắt đầu.

Có thể là hôm nay tâm tình không tốt, Mục Đồng mất đi sự dè dặt thường ngày, lần đầu tiên bắt chuyện với con vật nhỏ: "Tôi tên Mục Đồng, tình cờ đi ngang qua đây, cậu có chuyện gì vậy?"

Cậu cảm thấy mình giống như có chút tâm thần phân liệt, cư nhiên cùng một con chó nói chuyện, là bởi vì thất tình làm cho bệnh tình chuyển biến xấu sao?

Tai con chó vừa đứng dậy lại nhanh chóng cụp xuống: "Tôi lạc đường."

Lông của con chó trông rất mềm mại, trên cổ còn có một chiếc vòng cổ, rõ ràng là có chủ nhân, có lẽ thông tin của chủ nhân đều ở trên bảng tên của chiếc vòng cổ.

"Tôi có thể nhìn một chút vòng cổ trên cổ cậu không?" Mục Đồng hỏi.

"Không phải là muốn trộm nó đi chứ?" Dù là chó cưng nhưng nó vẫn khá cảnh giác với người lạ.