Chương 4

Có lẽ là khoảng một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc ấy toàn bộ lớp đã nghỉ học tiến vào giai đoạn ôn tập cuối cùng, Quý Duệ lúc đó là lớp trưởng toán trong lớp, mỗi lần gặp phải bài tập toán khó, Mục Đồng đều sẽ tìm cậu nhờ giảng giải.

Cậu nhớ ngày hôm đó là thứ bảy, sau giờ học mọi người đều rời đi vào buổi chiều, trong lớp chỉ còn lại Mục Đồng và Quý Duệ.

Một người đang làm đề thi thử, một người đang ngủ trên bàn, Mục Đồng đang mắc kẹt ở một câu hỏi hàm số khó, suy nghĩ hồi lâu cũng không trả lời được, lúc cậu muốn hỏi Quý Duệ thì phát hiện ra cậu ấy đang ngủ, Mục Đồng nhất thời nổi lên trêu chọc, cầm cán bút chọc chọc vào mặt cậu ấy.

Quý Duệ vẫn nhắm mắt, cau mày nhẹ nhàng nói: “Đừng làm phiền.” Sau đó Quý Duệ bắt lấy tay Mục Đồng, ấn lên đùi mình, tiếp tục ngủ.

Đối phương tựa hồ không muốn buông ra, Mục Đồng cứ để cậu cầm cho đến khi giáo viên trong lớp tới kiểm tra, cậu mới thoát khỏi sự nắm giữ của Quý Duệ.

Vậy cái nắm tay mơ hồ chiều hôm đó có ý nghĩa gì? Là cố ý hay vô ý?

Những câu hỏi này vẫn luôn làm Mục Đồng bận tâm, vì không để cho trạng thái chuẩn bị chiến đấu của hai bên bị ảnh hưởng quá lớn nên cậu chưa bao giờ hỏi, cuối cùng đợi đến khi tốt nghiệp, cậu cũng không có cơ hội.

Hầu hết các buổi họp lớp đều giống nhau, Mục Đồng và lớp của cậu cũng vậy, sau bữa trưa, mọi người đều đến KTV theo thói quen.

So với những cô gái đam mê ca hát, hầu hết các chàng trai đều thích uống rượu, trò chuyện và chơi xúc xắc, Mục Đồng thực ra không giỏi uống rượu, bạn học thật vất vả mới có thể cùng đoàn tụ, cậu không muốn làm mất hứng của mọi người, cứ thế kiên trì uống hai cốc.

Quý Duệ thấy cậu đã uống hết hai cốc, mặt đã hơi đỏ nên khuyên: "Uống được không? Đừng ép mình quá."

“Thỉnh thoảng uống một chút sẽ không sao.” Dưới tác dụng của rượu, Mục Đồng cảm thấy thoải mái hơn một chút, bây giờ có muốn hỏi Quý Duệ không?

Đột nhiên nhắc lại sự việc đó có hơi kỳ lạ không?

Mục Đồng đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào mới không đột ngột, cậu thỉnh thoảng liếc trộm Quý Duệ một cái, lúc này Quý Duệ đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, hình như là đang gửi tin nhắn.

Sau khi đánh chữ một hồi, Quý Duệ từ trên sô pha đứng lên, đi ra ngoài phòng bao, Mục Đồng theo sát bước chân của Quý Duệ, cũng theo ra ngoài.

KTV xây trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, sát vách là một rạp chiếu phim, Mục Đồng có chút buồn bực, vì sao Quý Duệ lại muốn đi đến rạp chiếu phim.

Nhưng rất nhanh, nghi vấn trong lòng cậu liền có đáp án.

Một người đàn ông đi thẳng về phía Quý Duệ, Mục Đồng không nhận ra đối phương, sau đó hai người mỉm cười nắm tay nhau, hành động đó dường như đã được lặp lại vô số lần, thuần thục tự nhiên.

Sắc mặt Mục Đồng cứng đờ, nhất thời trong đầu có chút mơ hồ, ngơ ngác vội vàng trốn sau tấm biển quảng cáo.

Thời điểm Quý Duệ và người đàn ông kia đi qua bên này, họ dường như không nhận thấy sự hiện diện của cậu, nhưng Mục Đồng lại nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

"Có muốn vào KTV ngồi một chút không? Giới thiệu bạn học cũ của tôi cho cậu làm quen."

"Đừng, các cậu họp lớp, tớ là người ngoài, không tốt lắm."

"Cậu là người yêu của tớ, sao lại thành người ngoài?"