Xa cách lâu ngày mới gặp lại, các bạn học nhiều ít đều có một chút thay đổi bề ngoài, mọi người thấy Mục Đồng đến, không hẹn mà cùng vây quanh tiến lên, thân thiết hỏi thăm tình hình gần đây của cậu.
Tốc độ nói chuyện của Mục Đồng có chút chậm chạp, đối mặt với rất nhiều vấn đề của mọi người, cậu khó có thể trả lời hết trong một lần.
Quý Duệ thấy thế, chủ động thay câuh giải vây: "Mấy người các cậu, trước hết để cho người ta chậm lại một chút, có vấn đề gì từ từ hỏi, gấp cái gì chứ."
Quý Duệ còn chưa nói xong, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung động, hắn liếc nhìn tên người gọi, không do dự vội vàng nghe máy, gọi một tiếng với người ở đầu dây bên kia: "Anh."
Người đàn ông đầu dây bên kia mang theo cảm giác áp bách của trưởng bối: "Đêm nay sinh nhật ông nội, đừng ở bên ngoài lâu quá, về nhà ăn cơm sớm một chút."
Quý Duệ từ trước đến nay có chút kiêng kỵ anh trai, đành phải giải thích: "Anh, em đã nói với anh là em đi họp lớp, không phải đi chơi xa."
"Quý Duệ, lớp trưởng nói muốn chụp ảnh chung!" Mục Đồng tới nhắc nhở cậu.
Hai anh em đối thoại đột nhiên ngừng lại, một hồi lâu sau, Dịch Nhiên mới mở miệng, hỏi: "Em đang nói chuyện với ai?"
"Mục Đồng, anh hẳn là có ấn tượng với cậu ấy? Chính là nam sinh trước kia thường xuyên đến nhà chúng ta chơi, lúc trước cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại đã tỉnh lại."
Dịch Nhiên đang lái xe đột nhiên thắng gấp một cái, xe phía sau không thể kịp thời phản ứng, trực tiếp đυ.ng vào.
Quý Duệ nghe thấy trong microphone có tiếng mắng chửi, tò mò hỏi anh: "Anh? Bên anh làm sao vậy?"
Thật lâu sau, Dịch Nhiên không nhanh không chậm, lạnh lùng nói: "Bị tông vào đuôi xe."
Dịch Nhiên lời ít ý nhiều nói xong, điện thoại lập tức cúp, Quý Duệ nhìn chằm chằm ghi chép cuộc gọi ngắn gọn trên màn hình, như có điều suy nghĩ.
"Anh trai tôi vừa rồi tông vào một người nào đó." Lúc lên sân khấu chụp ảnh chung, Quý Duệ đứng bên cạnh Mục Đồng, nói với cậu chuyện này, "Kỹ thuật lái xe của anh ấy rất tốt, sao đột nhiên lại tông vào đuôi xe vậy, kỳ quái."
Nói đến anh trai Quý Duệ, Mục Đồng mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ nổi đối phương rốt cuộc là ai, chỉ có thể nghe Quý Duệ nói tự mình phỏng đoán: "Chẳng lẽ vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại với tôi đã phân tâm?"
Mục Đồng không nói gì, lặng lẽ tiến lại gần Quý Duệ, không hiểu sao Quý Duệ đột nhiên quay lại hỏi: “Nhân tiện, cậu còn nhớ anh trai mình không? Anh ấy chính là cái tên luôn thích bày ra khuôn mặt thối giả bộ lạnh lùng đấy."
"Thật ra tớ cũng không nhớ lắm..." Mục Đồng gãi đầu, cậu không phải cố ý, tỉnh lại sau năm năm hôn mê, tất cả chức năng trong cơ thể cậu đều đang khôi phục, bao gồm cả trí nhớ.
Quý Duệ có thể hiểu được: "Không sao, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng."
Mọi người đều đã chuẩn bị xong, máy ảnh đặt ở dưới đài đang đếm ngược, lớp trưởng lớn tiếng nhắc nhở mọi người: "Mọi người trước đừng nói chuyện phiếm, nhìn ống kính cười một cái!"
Ba, hai, một, thời gian đếm ngược đã kết thúc, cùng với tiếng "tách" rõ ràng của màn trập máy ảnh, mu bàn tay của Mục Đồng và Quý Duệ vô tình chạm vào nhau, sau một cái chạm nhẹ, họ lại sớm tách ra.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc da kề da ngắn ngủi, Mục Đồng đã lấy lại được ký ức về năm cuối trung học.